“Em giúp anh như thế, cuối cùng anh lại chỉ cho em một viên kẹo sữa, thật keo kiệt.” Lâm Ngọc Linh bĩu môi: “Mà sao anh lại tác hợp hai người bọn họ như thế?” “Anh đáp ứng với Trần Tuấn Anh là khi cậu ấy kết hôn, anh sẽ tặng cậu ấy một ngôi nhà” “Vậy thì sao?” “Hai năm nữa giá nhà sẽ tăng cao hơn, bây giờ đã bỏ tiền ra rồi, chỉ thiếu cô dâu nữa thôi” Chu Hoàng Anh giải thích xong, nâng chén trà lên uống một ngụm. Lâm Ngọc Linh: “…” Cô biết ngay mà. Cô biết ngay Chu Hoàng Anh đột nhiên mua nhà chẳng có ý gì tốt, nhưng không ngờ lại xấu bụng như thế! Nhưng tính cẩn thận lại thì đúng là giá nhà ở thủ đô mỗi năm sẽ tăng lên năm phần trăm, thậm chí là hơn. Thật xấu bụng, nhưng cũng thật nhanh trí. Đang trò chuyện, phục vụ đã đem thịt bò mê người và các đồ ăn khác lên. Lâm Ngọc Linh tò mò nhìn qua giá cả, sau đó yên lặng nảy ra ý nghĩ không muốn trả tiền. Cô muốn tiết kiệm tiền, sau đó để tiền đẻ ra tiền, sau đó mới đến chỗ này tiêu tiền sau. Quá đắt rồi. Sau bữa ăn, Trần Tuấn Anh đưa Hà Thanh Nhàn về nhà trước, Du Nguyệt đợi người đến đón. Lâm Ngọc Linh mệt nên đã ngủ thiếp đi, được Chu Hoàng Anh bế về phòng tắm rửa, rồi mới bế lên giường ngủ. Người đàn ông nhìn gương mặt nhỏ đang say ngủ của cô, trong lòng thấy an yên. Điện thoại đặt trên tủ đầu giường bỗng rung lên, anh nhìn lướt qua màn hình thì thấy là ông cụ Thanh gọi điện. Đưa cánh tay qua, bàn tay thon dài nhấc điện thoại lên. “Cấp trên rất hài lòng với biểu hiện lần này của cậu, cho phép cậu mở một kênh quân đội chuyên dụng, có điều người dẫn chương trình nhất định phải là người trong quân khu” “Vâng” Anh trả lời. Anh đặt điện thoại xuống, rồi lại chuyển ánh mắt lên gương mặt của Lâm Ngọc Linh, chợt cong khóe miệng lên. Nếu như nhất định phải lấy một người dẫn chương trình từ trong quân khu, vậy thì quân khu cũng có một quân nhân họ Lâm. Chỉ cần có thể tạo thế cho cô, dù phải trả cái giá đắt như thế nào, anh cũng không chối từ. Trong lúc ngủ mơ Lâm Ngọc Linh khẽ giật ngón tay. Dường như là tư thế ngủ không được dễ chịu, cô trở mình rồi mới yên tĩnh lại. Một đêm mộng đẹp. Hôm sau. Lúc ăn sáng, Chu Hoàng Anh nói quyết định của cấp trên cho Lâm Ngọc Linh. “Thế thì tốt, sau này các anh có thể hành động nhanh hơn đám truyền thông vô lương kia rồi. Hiện giờ có rất nhiều công ty truyền thông chỉ để ý việc bôi nhọ các anh, không quan tâm tính chân thật của thông tin. Em thấy trên Facebook có những bài về các chú cảnh sát quyên góp đồ cho đất nước mà chỉ được mười like, cực kỳ keo kiệt.” Là fan hâm mộ số một của quân khu (Chu Hoàng Anh), Lâm Ngọc Linh quơ móng vuốt tỏ vẻ đồng ý với quyết định trên. Cô chẳng chút để ý tới câu nói “chỉ được phép chọn người trong quân khu làm người dẫn chương trình” mà lúc trước Chu Hoàng Anh đã nhấn mạnh. Cũng không biết là cô cố tình không để ý, hay là do quá quan tâm đến anh, nên không biết những thứ này. “Người dẫn chương trình, chỉ được phép là người trong quân khu.” Chu Hoàng Anh lại nhấn mạnh một lần nữa. “Em biết mà, chẳng phải chuyện này là lẽ đương nhiên sao?” Cô chớp mắt, hoàn toàn ở bên ngoài trạng thái. “Em thấy Ngọc Huy thế nào?” Anh phát hiện, mặc kệ là thăm dò hay kiểm tra cô, cô đều có thể miễn trừ tất cả ở bên ngoài. Với cái tính cách mơ hồ của cô, có thể nhớ được mình họ Lâm đã là tốt lắm rồi, có lẽ không thừa dung lượng não để tính toán những thứ khác. Nghe thấy tên em trai nhà mình. Ban đầu Lâm Ngọc Linh hơi choáng váng một chút, chờ đến khi cái thì trong tay rơi xuống đĩa phát ra âm thanh, cô mới ngượng ngùng đưa tay gãi đầu một cái nói: “Ngọc Huy hả? Giọng… giọng của em ấy cũng tạm tếu có thể phát sóng trên internet thì còn nếu phát sóng ở hiện trường thì hơi “Kênh này chủ yếu là phát trực tiếp trên internet và phần mềm mạng xã hội. Bản thảo sẽ được chuẩn bị trước, không cần tự biên trong khi phát sóng, cũng không ảnh hưởng đến việc huấn luyện của cậu ấy. Anh thấy lâu như vậy, thời gian cậu ấy ở trại huấn luyện cũng đã đủ rồi” Chu Hoàng Anh dứt lời, buông đũa xuống, dùng khăn ăn lau miệng. “Ừm..” Lâm Ngọc Linh trầm tư: “Vậy thì tốt quá, nhưng có điều chuyện này có tính là em ấy đi cửa sau không?” “Bà Chu chưa từng ngồi cạnh thổi gió, ông Chu đành phải bày mưu tính kế thay cô ấy thôi” Chu Hoàng Anh cười như không cười, đôi mắt hẹp dài lóe lên sự cưng chiều cô.