“Tôi cũng không gọi điện thoại cho bạn gái của tôi” Lúc mà mọi người đều tin tưởng, Chu Hoàng Anh lại mở miệng từ chối. Vì thế, những người ở đây lại bàn tán: “Không phải? Thế thủ trưởng gọi điện thoại cho aï?” “Bình thường thủ trưởng chỉ gọi cho đồng nghiệp hoặc chuyên gia để làm nhiệm vụ. Hôm nạy thủ trưởng có nhiệm vụ sao?” “Không có, thật đúng là kỳ lạ!” Nghe những lời nghỉ hoặc ở xung quanh, Chu Hoàng Anh như là cố ý không nói, thong thả ung dung đưa bản kế hoạch vừa làm xong cho Trịnh Thành Nam, sau đó đứng dậy, cầm lấy di động trên bàn. Dáng vẻ sắp bỏ đi của anh khiến mọi người vô cùng tiếc hận, xem ra Chu Hoàng. Anh không có dự định giải đáp cho bọn họ, thật là đáng tiếc, nhưng bọn họ cũng không ai dám lên tiếng hỏi Chu Hoàng Anh. Đúng vào lúc này, Chu Hoàng Anh đột nhiên xoay xoay di động, khẽ cười nói, “Tôi vừa gửi tin nhắn chúc một cô gái ngủ ngon” Nói xong, mặc kệ những ánh mắt kinh ngạc xung quanh, anh trực tiếp đi làm việc của mình. Trần Tuấn Anh cười lăn lộn, “Điên rồi! Không thể ở quân khu này nữa, không là lại phải ăn cẩu lương!” Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt đã đến kỳ hạn ba ngày cuối cùng hẹn cùng Chu Hoàng Anh Từ sáng sớm Lâm Ngọc Linh đã thất thần, bất kể đang làm gì trong đầu cũng nghĩ đến hình ảnh khuôn mặt anh tuấn mạnh mẽ của Chu Hoàng Anh, anh hé đôi môi mỏng, nhẹ nhàng nói, “Kết hôn với anh!” “Ngọc Linh?” Bên tai cô đột nhiên vang lên tiếng gọi của bà Kiều. Lâm Ngọc Linh đột nhiên giật mình, lúc này cô mới ý thức được mình vô tình lại nhớ tới Chu Hoàng Anh. Bây giờ đã là buổi tối, từ tin nhắn nói chuyện phiếm cuối cùng với Chu Hoàng Anh lần trước, anh cũng chưa từng liên hệ lại với cô, mà cô cũng không dám đi quấy rầy anh. Lâm Ngọc Linh theo bản năng ngẩng đầu liếc mắt ra ngoài cửa sổ, đã trễ thế này, Chu Hoàng Anh chắc sẽ không tới đầu. “Mẹ, mẹ vừa gọi con ạ?” Lâm Ngọc Linh lúc này mới chú ý đến mẹ mình “Ngọc Linh, con đã rửa bát chưa?” Bà Kiều do dự nhắc nhở cô. Lâm Ngọc Linh lúc này mới phản ứng lại, hai mẹ con ăn cơm xong cô đã xung phong rửa bát, nhưng kết quả nửa đường lại thất thần, quên mất. Cô vội vàng rửa sạch sẽ chén bát. Bà Kiều đứng ở cửa không khỏi thở dài một tiếng, sau đó bà bước vào bếp, đi đến bên cạnh Lâm Ngọc Linh. Lâm Ngọc Linh thấy thế, vội vàng nói, “Mẹ, mẹ mau ra ngoài đi, ở đây đầu khói ảnh hưởng sức khỏe của mẹ” “Mẹ không sao, cũng không đến nỗi yếu ớt thế” Bà Kiều nghiêng đầu, quan tâm dò hỏi, “Con đang có tâm sự gì à?” “Mẹ, con có tâm sự gì đâu” Lâm Ngọc. Linh bất đắc dĩ nói. “Con là con gái của mẹ, là do mẹ sinh ra, sao mẹ lại không hiểu chứ?” “Con. . ” Bị nhược mẫu nói trúng tâm sự, Lâm Ngọc Linh đột nhiên liên không biết nên nói thế nào. “Là về thủ trưởng à? Đêm nay chính là ba ngày kỳ hạn cuối cùng, con phải đưa ra lựa chọn?” Lâm Ngọc Linh còn chưa trả lời, bà Kiều đã nói như thế với cô. Lâm Ngọc Linh có chút kinh ngạc, “Sao mẹ lại biết?” “Lần trước con nói với mẹ rồi. ” Bà Kiều duỗi tay nhẹ nhàng vuốt tóc Lâm Ngọc Linh. Lâm Ngọc Linh cụp mắt, hàng lông mi dài hơi lay động, cô không nói gì, bởi vì không thể nào phủ nhận. “Có thể nói cho mẹ nghe đáp án không?” Nghe vậy, Lâm Ngọc Linh ánh mắt xa xăm nhìn phía ngoài cửa sổ, phiền muộn mở miệng nói, “Đã trễ thế này, hẳn là sẽ không tới” Bà Kiều cúi đầu hiểu ý cười, mẹ con hai người luôn như vậy, chỉ cần một ánh mắt, một động tác cũng có thể biết rõ người kia đang nghĩ gì.