“Ngọc Linh, lại đang nghĩ gì vậy?” Ngữ điệu của người đàn ông trở nên trầm xuống. Cô lặng lẽ lắc đầu, vòng tay ôm anh, nhỏ giọng nói: “Em vẫn còn cảm thấy sợ hãi, anh vốn dĩ là một người không có bất cứ điểm yếu nào, nay lại đột nhiên có khuyết điểm, em lại trở thành nhược điểm trí mạng của anh…” “Thì sao?” “Em, em không biết. ” “Anh không cho phép. ” Hở? Cô chớp mắt: “Cái gì không được phép?” “Ly hôn, chia tay, tóm lại, những từ có thể chia tách chúng ta mà em có thể nghĩ ra đều không được phép dùng” Bàn tay anh trên cảm cô hơi dùng sức một chút. Dấu vết lạnh lẽo bao trùm trong đôi đồng tử kia lạnh lẽo hơn dòng suối mà cô gặp phải lúc trước, Lâm Ngọc Linh cúi đầu, cắn chặt môi, chỉ biết ôm anh không nói được một lời, bộ dạng thực giống như một người vợ nhỏ bị ức hiếp. Nhưng mà, Chu Hoàng Anh đối với cô luôn cảm thấy đau lòng, nhưng anh cũng không chịu bỏ qua mà nhẹ nhàng nâng cằm cô lên. Lâm Ngọc Linh không muốn nhìn thấy anh, bởi vì cô sợ phải nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt của anh, cô sợ trong đôi mắt lạnh lùng ấy của anh sẽ biểu thị rõ ràng chuyện anh không cần mình nữa. Cho đến khi bị buộc phải ngước nhìn anh. Cô sững người. Người đàn ông trước mặt cau mày mím môi, lông mày hiện lên vẻ u sầu: “Là anh lần này không bảo vệ cho em chu toàn, cho nên mới khiến em không có được cảm giác an toàn sao? Muốn rời đi sao? Là ai đã nói sẽ không bao giờ bỏ đi? Hửm?” Hình như là cô. Nhưng mà, sự can đảm trước đó đã biến mất bằng cách nào đó sau khi nghĩ đến việc cô kéo anh xuống khỏi thần đàn. “Quên đi” Người đàn ông nhằm mắt lại ngủ thiếp đi. Lâm Ngọc Linh cũng không dám nói gì nữa, chỉ lặng lẽ trốn trong vòng tay anh, nhắm mắt lại. Sáng sớm. Khi Lâm Ngọc Linh tỉnh dậy, Chu Hoàng Anh không biết đã rời đi từ khi nào, cô xoa xoa mái tóc rối bù đứng dậy rời khỏi ghế sô pha, cảm giác đau nhức khắp người nặng nề đến nỗi cô tự hỏi liệu mình có phải trước đó bản thân mình đã ngủ trên đống cát hay không. “Ngọc Linh, không phải cậu khiến thủ trưởng đại nhân tức giận đấy chứ?” Ngay khi cô đi ra ngoài, Hà Thanh Nhàn đã đi về phía này. “Hả? Có lẽ là như vậy…” Lâm Ngọc Linh nhìn về phía Chu Hoàng Anh. Anh một mình ngồi bên suối tựa vào phiến đá, sắc mặt lạnh như mây đen trước mưa, có ngốc cũng có thể nhìn ra tâm trạng của thủ trưởng đại nhất rất tệ chỉ chờ dịp mà nổ tung. Lâm Ngọc Linh đi tới bên cạnh anh: “Chu Hoàng Anh. ” Người đàn ông ngước mắt lên, liếc nhìn cô một cái, từ giọng mũi phát ra tiếng “ừm”, cô chưa kịp nói gì thì anh đã cầm điện thoại bước sang một bên. Lâm Ngọc Linh muốn nói gì đó nhưng lời đến bên miệng đành phải nuốt xuống, xấu hổ nhìn bóng lưng của anh. Bởi vì ngoại trừ khả năng ngoài ý muốn này, tự nhiên không thể ở lại đây, khả năng sẽ phải sớm trở về kỳ nghỉ cũng theo đó mà bị lãng phí, vì vậy mọi người – chính xác mà nói, là Hà Thanh Nhàn và Trần Tuấn Anh đã quyết định đi đến tỉnh lân cận để đi chơi. Đối với chuyện này, Lâm Ngọc Linh cảm thấy có chút xấu hổ, Chu Hoàng Anh căn bản ngay cả một lời cũng chưa nói. Hai người vẫn thường gắn bó với nhau giờ lại ngồi riêng, không khí vốn đã ngượng ngùng giờ lại càng tăng lên. “Hai người họ bị sao vậy?” Hà Thanh Nhàn nghiêng đầu… Nhỏ giọng hỏi. “Không biết, vài ngày nay hai người họ đều như vậy. ” Hà Thanh Nhàn: “…” Nói rất đúng, rất có đạo lý, cũng không thể phản bác. Chẳng lẽ bà dì của Lâm Ngọc Linh đến thăm, thủ trưởng đại nhân phải tiết chế dục vọng nên mới thành ra như vậy? Nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy không giống như vậy, thủ trưởng đại nhân thờ ơ lạnh nhạt như vậy, dáng vẻ không giống như cầm thú. Chu Hoàng Anh cùng Lâm Ngọc Linh không nói một lời nào cho đến khi xe chạy vào Thừa Thiên Huế. Khi xuống xe, người từ nấy đến giờ đầu óc để trên mây như Lâm Ngọc Linh bước hãng một bước, cũng là Trần Tuấn Anh ở bên cạnh đỡ lấy cô. *Tôi không sao. ” “Hai người làm sao vậy?” “Tôi đã làm sai điều gì đó khiến anh ấy tức giận. ” Cô rầu rĩ trả lời. “Chỉ cần chị dâu làm nũng, chuyện gì đại ca cũng sẽ tha thứ cho chị, tin tưởng em” Trần Tuấn Anh coi cô giống như anh em của cậu ta mà vỗ võ lên bả vai. Lâm Ngọc Linh cũng không như Hà Thanh Nhàn, cảm thấy không thể thích ứng khi cậu ta làm như vậy, ngượng ngùng nở một nụ cười coi như trả lời.