Nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Trần Tuấn Anh, Lâm Ngọc Linh mới được băng bó xong, liền lập tức đứng dậy, sải bước đến ngồi xổm xuống bên cạnh Chu Hoàng Anh. Nhìn cơ thể đầy thương tích của anh, cô càng thêm đau lòng, nước mắt không kìm được mà chảy dài Cô nắm chặt tay, đầu móng tay đâm sâu vào trong: “Sẽ không có lần sau” Không một câu xin lỗi, không hỏi anh có sao không mà chỉ đơn giản một câu “sẽ không có lần sau” Chu Hoàng Anh đưa bàn tay ngâm nước đến nhăn nheo lên cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay cô rồi im lặng nhắm mắt lại, giống như chỉ cần lời có nói này của cô, anh có làm sao cũng không quan trọng nữa. Lâm Ngọc Linh cảm thấy trái tim mình như bị xé nát. Là cô không tốt Lúc đó cô nên bướng bỉnh hơn, nhất quyết nói không muốn ra ngoài chơi Là cô không tốt. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng những thứ mà sư phụ cho cô lại quý giá như vậy, do cô không những mang theo bên người mà còn mang ra ngoài sử dụng, đã khiến anh gặp rất nhiều rắc rối. Cô không biết trước đó, lúc ở dưới nước, anh đã đánh nhau với những người đó như thế nào, nhưng chỉ cần nhìn vào vết thương và cả 15 người còn lại trên thuyền không lên bờ thì chuyện này nhất định không đơn giản. Chưa kể trước đó anh không hề mang theo súng, khi lên bờ lại có hai khẩu súng trong tay. Anh đã giật lấy nó từ tay đối thủ. Đối phương có súng. 15 người cầm súng Làm thế nào anh có thể sống sót được? Lâm Ngọc Linh nắm chặt lòng bàn tay, lặng lẽ nhoài tới cánh tay anh, khóc không thành tiếng. “Chị dâu…” Mặc dù tâm trạng lúc này của Trần Tuấn Anh cũng không hề tốt, nhưng anh ta vẫn chọn cách an ủi cô: “Bọn họ nặng tay với đại ca nhất định là do có ân oán cá nhân, hoàn toàn không phải lỗi của chị” Dù có là vậy thì cô không thể chấp nhận được, cô đã không phòng bị gì mà tách khỏi anh, ngay sau đó thì nhìn thấy anh đang cận kề cái chết. Trần Tuấn Anh thở dài và gọi Hà Thanh Nhàn đã đợi bên ngoài hang động trước đó đến, cuối cùng cũng thuyết phục được Lâm Ngọc Linh rời khỏi hang trước, sau đó đưa Chu Hoàng Anh lên thuyền và cùng nhau rời khỏi hang động Nơi đây cách bệnh viện gần nhất cũng mất hơn một giờ đi xe. Không còn cách nào khác. Họ chỉ có thể nhờ đội ngũ y tế dùng xe RV tạo thành một phòng vô trùng rồi tiến hành phẫu thuật cho Chu Hoàng Anh. Từ hơn một giờ chiều đến bảy giờ tối, đội y tế đã chiến đấu không ngừng nghỉ, Lâm Ngọc Linh cũng không khá khẩm hơn là bao, cô kiên định đứng ở cửa như thể bị ai đó đóng định ở đó vậy, không hề nhúc nhích lấy một chút. Dù Trần Tuấn Anh và Hà Thanh Nhàn đã cố găng thuyết phục, nhưng cô vẫn bướng bỉnh không nghe. “Trước kia, tôi đã từng nghĩ đại ca tôi là một con bò cứng đầu, nhưng không ngờ rằng anh ấy cũng tìm được một một con bò cứng đầu không kém. ” “Người Lâm Ngọc Linh cũng có thương tích, cứ thế này mãi cũng không được” Hà Thanh Nhàn cắn môi, lo lắng nhìn Lâm Ngọc. Linh đang đứng đúng hướng gió. Nhiệt độ bây giờ không được ấm như: buổi chiều, khí lạnh bao phủ khắp nơi, mà cô lại ăn mặc mỏng manh thế kia, nhỡ đâu bị cảm mạo thì sao? Nghĩ đến đây, Hà Thanh Nhàn liền cởi áo khoác của mình khoác lên cho Lâm Ngọc Linh. Trần Tuấn Anh mím môi rồi cũng cởi áo khoác ra đưa cho Hà Thanh Nhàn: “Này, cô biết cô ấy lạnh, còn bản thân cô không lạnh sao?” “Vậy anh. . ” “Nếu không dính nước thì đại ca như tôi đây lợi hại hơn cô nhiều” Nghe vậy, Hà Thanh Nhàn không thể nhịn được cười, hơi ngẩn ra khi nhìn thấy cơ bắp cuồn cuộn thoáng hiện ra dưới lớp áo sơ mi của anh ta. Trần Tuấn Anh thường mặc quần áo thời trang nhưng đơn giản, anh ta thích mặc quần ống rộng và áo khoác dài, kiểu mà những người trong giới hiphop hay mặc. Vì vậy, lúc bình thường không nhìn ra được cơ thể cường tráng của anh ta. Không ngờ cơ thể này lại khiến Hà Thanh Nhàn phải bất ngờ. Rất quyến rũ. Trần Tuấn Anh liếm môi: “Muốn xem thì cứ xem đi, cơ bắp của anh đây cũng không thua kém Chu Hoàng Anh đâu. *Ồ, vừa nhắc đến dáng dấp là anh lại dám gọi thẳng tên anh ấy luôn?” “Dù sao thì anh ấy cũng không nghe thấy, bởi vậy tôi rất yên tâm. Với thể lực của anh ấy bây giờ, nổi giận đến mấy, cho dù bây giờ. trên người anh ấy có mấy khẩu súng, tôi cũng sẽ không sao đâu, nhưng cần thời gian rửa sạch vết thương… Này” Trần Tuấn Anh nói với Hà Thanh Nhàn những lời này thì cô ấy sẽ hiểu, nhưng với Lâm Ngọc Linh lại hoàn toàn khác. Hiện tại, cô vốn đã không thể nghe nổi nữa rồi.