Nếu như Chu Hoàng Anh mở miệng nói không đi, thì mình chắc chẩn sẽ ở trong khách sạn với anh, như vậy thì một buổi chiều cộng thêm một buổi tối hoàn toàn lãng phí mất rồi, nên anh mới gật đầu. Trong lòng của Lâm Ngọc Linh rất là ấm áp, ôm chặt vòng eo của anh, không ngừng dùng đầu dụi vào lòng ngực của anh. Bộ dạng đó. Chậc. Thật sự rất giống động vật. Chu Hoàng Anh nhấc bổng động vật nhỏ trong lòng lên, một tay khác vỗ mông của cô: “Đi thay quần áo” “Được nè, em biết rồi” Cô hi hi ha ha lăn xuống giường, sau đó ôm lấy quần áo của mình đi nhà vệ sinh rồi. Sau khi cô rời khỏi, sắc mặt của Chu Hoàng Anh trở nên vô cùng trắng bệch, sau khi một hơi thở buông lỏng xuống, vết thương trên lưng khiến anh đau đến ngay cả hít thở cũng cảm thấy đau đớn, nếu không phải vừa rồi phải dỗ dành cô, e rằng giờ đây anh đã nằm xuống rồi. Sự đau đớn này, là liên kết với máu thịt, tiếp nối kinh lạc, ẩn sâu trong xương tuỷ, lần hành động trước đó, thứ mà đối phương sử dụng e rằng là vũ khí sinh học đạn tên lửa mô hình thu nhỏ, tố chất cơ thể của anh trước giờ luôn khoẻ mạnh, nhưng mà lần này, vết thương lại lâu thế này vẫn chưa lành, e rằng tới lúc về rồi vẫn phải đi quân khu xem thử. Lâm Ngọc Linh ở trong nhà vệ sinh, nghe thấy rất rõ một tiếng hít thở sâu, cô lén lút mở cửa ra một khe hở, cẩn thận nhìn ra phía ngoài, nhìn thấy Chu Hoàng Anh ngồi trên giường, vẻ mặt hơi trắng bệch, trong lòng bỗng giống như bị đổ nước trái ớt vậy. Sau khi cô lật đật thay xong quần áo, đi đến bên cạnh của anh: “Hoàng Anh, anh đừng ra ngoài nữa. ” “Ra ngoài đi dạo mới mau lành” “Này…” Lâm Ngọc Linh không còn cách nào rồi: “Em biết là anh đang chăm sóc em, nhưng mà anh như vậy, em rất lo lắng đấy, phu quân đại nhân, xem trên phần tiểu nữ dễ thương xinh đẹp như thế, anh ở lại đây nghỉ ngơi được không?” “Dễ thương? Xinh đẹp? Ừm…” Lâm Ngọc Linh xù lông lên, đánh một đấm thật mạnh vào bờ vai của anh: “Anh như vậy là đang chất vấn em à?” “Không dám không dám” Anh mỉm cười nhẹ nhàng. “Em thật sự sợ hãi” Giọng nói của Lâm Ngọc Linh đột nhiên ỉu xìu xuống “Nhưng mà, Ngọc Linh, nếu như anh không đi, em muốn dùng lý do gì? Lâm Ngọc Linh trực tiếp nghẹn lời. Cũng đâu thể nói anh bị thương rồi chứ hả? Vậy thì chẳng phải giấu đầu lòi đuôi rồi sao? Cũng không thể nói là một mình anh đi rồi, nếu không thì chẳng phải nghĩa là anh đơn độc rồi sao? Nếu như nói anh đang ngủ không muốn đến, khó tránh sẽ càng khiến người ta đoán mò. Nếu như Cao Tịnh Vũ này không giống như họ nghĩ, mà là đến vì Hà Thanh Nhàn, vậy thì cũng không có gì. Nhưng nếu như anh ta đến là vì Chu Hoàng Anh, thế thì Chu Hoàng Anh không xuất hiện, ngược lại là sự nguy hiểm. Lâm Ngọc Linh cần móng tay, cô vừa không muốn anh đi, lại nghĩ không ra một lý do tốt hơn, chẳng lẽ chỉ có thể thoả hiệp sao? Sớm biết thì cô không nhận cuộc gọi đó rồi, nhưng nếu như không nghe máy, thì Hà Thanh Nhàn trở thành điểm đột phá duy nhất rồi Đúng thật là leo lên lưng cọp khó xuống mà. “Nên là, nghe lời của anh, phu nhân. ” Chu Hoàng Anh buông tay xuống nắm lấy bàn tay của cô: “Chúng ta đi gặp mặt trước rồi nói. ” “Vết thương của anh. . ” “Em băng bó qua cho anh rồi” Chao ôi. Lâm Ngọc Linh còn có thể nói gì nữa? Cô phát hiện rồi, chỉ cần là chuyện mà Chu Hoàng Anh quyết định, cho dù là xuất phát từ góc độ nào, đó cũng là hoàn toàn không thể nào thay đổi được. Đến cuối cùng, cô chỉ đành cùng anh ra ngoài Chỗ gần khách sạn vẫn ổn, vừa bước chân vào rừng rậm, ở đó cũng đều khô đèn đường, vẫn may trời không phải tối lắm, miễn cưỡng có thể nhìn thấy đường, nếu như cô là một mình ra đây, nhìn thấy ngay cả đèn đường cũng không có, chắc chắn sợ đến quay trở về rồi. Lâm Ngọc Linh hơi căng thẳng kéo lấy bàn tay của Chu Hoàng Anh, cả người rụt rè trốn ở phía sau anh. “Sợ rồi?” Anh mỉm cười nói rằng. “Đâu, đâu có!” “Nắm chặt tay của anh, gần đây tối quá, đá lại rất là säc bén, đừng vấp té xuống đấy” Cô sẽ không vấp té xuống đâu! Tuy nói vậy, Lâm Ngọc Linh tuỳ tiện nhìn sang bên cạnh, bỗng thì bị độ cao này làm cho khiếp sợ rồ.