Những gì anh ta nói rất có lý, và bản thân Lâm Ngọc Linh công nhận Tiêu Thành Đạt là thầy thì tốt, nhưng đối với anh ta, cô không biết gì về anh ta, ngoại trừ cái tên uy danh của anh ta “Hơn nữa, ông chủ lúc đó… Ách, khụ, ông chủ đã liên lạc với anh ta” Linh luôn thích gọi Chu Hoàng Anh là lão đại, vì nghe có vẻ quá thiếu nho nhã, sau đó bị cấm. Khi phản ứng lại, anh ta nhanh chóng thay đổi từ ngữ: “Không có gì ngạc nhiên khi phương pháp huấn luyện của anh ấy thực sự khiến tôi nhớ đến cuộc họp huấn luyện quân sự. Thật khó để nói, hơn nữa đặc biệt bất thường. ” Lâm Ngọc Linh phàn nàn. Linh bật cười: “Tôi nghĩ anh ta chưa dùng thủ đoạn thực sự với cô, nếu không, với thái độ tập luyện của anh ta, tôi sợ rằng tôi không thể nhìn thấy cô bây giờ” Lâm Ngọc Linh cũng ngẫm lại, nếu có thể vạch ra phương án huấn luyện cho những người trong quân khu, để những người đó đột phá giới hạn, nếu như áp dụng vào cô, e rằng sẽ thiếu một chút nữa thế giới sẽ gọi là Lâm Ngọc Linh tiểu khả ái. Trong lúc trò chuyện với nhau. Xe vững vàng dừng trước biệt thự. Khoảnh khắc nhìn thấy căn nhà, Lâm Ngọc Linh dùng hết sức lực chạy ra ngoài, mở cửa, ngã vào sô pha không chút suy nghĩ. Ôm gối mềm chẳng khác gì cá chết muối bỏ bể. “Cái này. . ” Quản gia trợn mắt há mồm. “Ông quản gia, chuẩn bị một chút đồ ăn. Một số thứ bổ sung năng lượng là tốt nhất. ” Linh thân mật nhắc nhở: “Cô ấy đã bị Nano chuẩn bị cho một khóa huấn luyện quỷ quái” “Nano” có thể nói ra miệng trong quân khu chỉ có thể là một người Quản gia ngay lập tức đáp lại: “Được rồi, anh Linh, nhưng phu nhân, làm sao có thể liên quan đến Nano được?” “Chuyện này, đợi đến khi… Thủ trưởng trở về rồi nói tiếp. Đừng có cần lưỡi” Quản gia cũng là một con cáo già, hiểu ngay Linh có ý tránh nghi nên cũng không nói nhiều, cúi người cung kính cùng mấy người hầu khác vào bếp làm đồ. Món súp nấm kem nhiều calo này, đi kèm với xào nhiều loại rau củ khác nhau và một phần ức gà được nấu chín mềm, có mùi thơm, thoạt nhìn làm nguoif khác rất thèm ăn, nhưng Lâm Ngọc Linh thì bất động. Tiếp tục là món cá ướp muối. “Cô Lâm, cô ăn chút gì đi, nhìn cô rất mệt mỏi” Linh bất đắc dĩ nhắc nhở. “Để tôi ngủ một giấc, sau đó ngủ một giấc. . ” Lâm Ngọc Linh co quắp nằm trên sô pha. Linh thở dài, đây là người phụ nữ của lão đại, anh ta không dám đi lên cũng không dám đụng vào, chỉ có thể cùng với quản gia trơ mắt nhìn cô ngủ. Két… Hơn nửa giờ trôi qua. Cửa bị người bên ngoài đẩy ra, Linh theo bản năng quay đầu lại Nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục màu xanh lá, dáng người cường tráng, dáng đứng như tùng bách đi như diều gặp gió, đi nhanh vào trong, khuôn mặt tuấn tú, mi tâm tràn đầy hi vọng, đôi mắt sâu híp lại. Ánh mắt vô tư vào người nằm trên ghế sô pha. “Thủ trưởng. ” “Mới 1 giờ 40 phút chiều, sao cô ấy lại ngủ ở đây?” Giọng người đàn ông lạnh lùng, cực kỳ không vui: “Anh nhìn cô ấy như vậy sao? “Là sơ suất của thuộc hạ” Linh nhận hết trách nhiệm về mình. Chu Hoàng Anh khẽ liếc nhìn anh ta, bước nhanh đến bên cạnh Lâm Ngọc Linh, nâng gáy cô lên, ôm cô vào ngực, gắp một muỗng bỏng ở bên, đưa vào kẽ hở môi cô. Động tác ôn nhu cưng chiều như vậy khiến người xung quanh mở rộng tâm mắt. Chu Hoàng Anh, một giây trước vẫn còn trong tư thế hiên ngang, thì giây sau không ôn nhu như vậy. Cảm thấy có gì đó trong miệng, Lâm Ngọc Linh chớp mắt, trừng lớn hai mắt, sau khi lông mi rung lên, cô mở mắt ra. “Hoàng Anh?” Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông đó, trái tim cô dường như bị vật gì đó lấp đầy. Anh đỡ cô dậy: “Làm sao có thể biến mình thành thế này?”