Ngay khi lời nói của anh vang lên, Trần Tuấn Anh tự động tách khỏi những quân nhân kia, những người quân nhân kia cũng rất ăn ý với nhau liền sắp xếp lại đứng song song thẳng hàng lại. Chu Hoàng Anh đi đến giữa bọn họ và liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay và nói: “Chậm hơn 10 giây so với thời gian huấn luyện dự định, tôi đã nói qua với các cậu về ý thức của việc trễ giờ chưa? Bây giờ, toàn bộ ngay lập tức đến sân tập thế dục chạy 10 vòng!” Sau khi nói, Chu Hoàng Anh liền bước rời đi. “Không thể nào?” Nhóm những quân nhân vẻ mặt rất đau khổ Đi theo anh đến sân tập thể dục, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu chỉ cần chiếu vào người thôi đã nóng rát. Không ai may mắn thoát khỏi, toàn bộ đều nhận lệnh đứng lên chạy. Chu Hoàng Anh là người có thừa tư cách để nghỉ ngơi, nhưng anh vẫn cởi áo khoác mặt không biến sắc và chạy cùng họ. Nhóm quân nhân nén giận đem mũi dùi chĩa về hướng Trần Tuấn Anh: “Trần Tuấn Anh anh đúng là quá lợi hại! Chúng tôi là bị anh dụ dỗ, anh phải làm chủ thay chúng tôi chứ!” “Im miệng hết cho tôi, mấy cái đứa nít ranh này!” Trần Tuấn Anh võ vào đầu bọn họ một cái, buồn bực nói: “Không phải tôi cũng phải chạy cùng với các cậu chạy 10 vòng sao, nói không chừng các cậu còn tốt hơn tôi đấy!” Càng nói anh càng thấy điều gì đó không ổn ở đây, sau một thoáng suy tư, anh ta tăng tốc độ của mình để theo kịp Chu Hoàng Anh “Đại cai” Trên mặt là nụ cười tràn đầy vẻ lấy lòng. Chu Hoàng Anh cũng không keo kiệt liếc nhìn anh ta một cái: “Không có chuyện giảm vòng đâu, cậu mà nói nhiều thêm một câu tôi cho cậu chạy thêm một vòng nữa ngay tại đây” “Em không có ý đó!” Trần Tuấn Anh sợ hãi xua tay: “Chẳng qua anh có muốn biết lúc nấy trong lúc nói chuyện phiếm bị anh nhìn thấy tụi em đã thảo luận về cái gì không?” Chu Hoàng Anh liếc anh ta một cái, như để xem anh ta có bị thần kinh không: “Hai mươi vòng!” Bạch Kiều tức giận thẳng thẳng giậm chân, dù sao hẳn cũng đã chạy chạy xa hơn những binh sĩ khác rồi, anh ta cũng không cần vòng vo, trực tiếp nói: “Là về Lâm Ngọc Linh, chị dâu thân yêu của em!” Vừa mới nói xong, Chu Hoàng Anh thực sự dừng lại. Thực sự còn hiệu quả hơn mệnh lệnh quân sự, phải dùng mới được! Anh quay lại lời ít ý nhiều chỉ nhả ra đúng một chữ: “Nói!” “Đúng là tên khốn!” Trần Tuấn Anh nhận lệnh, anh nháy nháy mắt cười nói: : “Đại ca, chắc là anh không biết? Địa điểm doanh trại huấn luyện quân sự của chúng ta bị một trường học mượn làm hiện trường huấn luyện cho sinh viên! Em nghe nói ở đó có rất nhiều. người đẹp chân dài! Lúc nấy chúng em bàn bạc với nhau khi nào qua đó xem thử!” “Vậy nên?” Chuyện này liên quan gì đến Lâm Ngọc Linh? Trần Tuấn Anh dần dần đi vào vấn đề chính: “Quan trọng là lần này huấn luyện một cho một cuộc thi quân sự, hay đó chính là khoa của chị dâu! Chị dâu em hình như đã nhắc với anh là chị ấy cũng tham gia mà đúng không?” Trần Tuấn Anh cũng tò mò ngẩng đầu lên hỏi, thấy mặt mày của Chu Hoàng Anh thoáng qua một chút dao động. Thì ra là thế! Xem tra cuộc thi quân sự của Lâm Ngọc Linh lần này đang được huấn luyện ở gần họ. “Ừ, có nhắc qua” Chu Hoàng Anh trả lời nhẹ nhàng, môi anh bất giác cong lên. Trần Tuấn Anh ghen tị giận hờn nói: “Đại ca, anh thật sự có bản lĩnh, bây giờ thì hay rồi, ngược cẩu tới bên trong quân khu luôn rồi!” “Cậu có ý kiến gì à?” “Không… không!” Bạch Kiều không dám xua tay. Niềm vui chưa duy trì được lâu, khuôn mặt Chu Hoàng Anh trở nên nghiêm trọng: “Huấn luyện viên của các cô ấy lần này là ai?” Trần Tuấn Anh không thể theo kịp bước chạy của Chu Hoàng Anh vừa chạy vừa thở hổn hển: “Nói đến đây em đau buồn thay cho. chị dâu, anh có biết giáo viên quân khu bên kia rất nghiêm khắc không, lần này là chính là hai con quỷ Dương Viễn và Nguyễn Châu Bình!” Lông mày Chu Hoàng Anh bất giác khép lại. Dương Viễn và Nguyễn Châu Bình cực kỳ gay gắt, phương pháp của họ rất tàn nhẫn và cay độc. Điều kỳ lạ hơn nữa là với đẳng cấp như. bọn họ căn bản sẽ không phải lưu lạc đi huấn luyện một đám ở mức độ tân binh. Đang nghĩ, bước chân Chu Hoàng Anh dừng lại. Anh dặn dò Trần Tuấn Anh: “Ra lệnh cho tất cả quân nhân ngừng chạy bộ, mọi người theo tôi đến văn phòng một chuyến!” “Không chạy nữa thật à?” Trần Tuấn Anh hai mắt sáng ngời, mệt như chó.