Ông cụ Thanh nhìn động tác của cô, không ngừng cười lạnh trong lòng. Quả nhiên là đứa con gái yếu đuối. Ngay cả chút bình tĩnh ấy cũng không có, sao xứng với Hoàng Anh nhà ông ấy đây? Bầu không khí chìm vào im lặng, Lâm Ngọc Linh còn không dám thở mạnh. Cô giống như học sinh mắc lỗi đang đứng trước mặt thầy giáo, chờ bị phê bình. Ông cụ Thanh im lặng một lát rồi chậm rãi lên tiếng: “Cô Ngọc Linh, quân nhân luôn thẳng thần, tôi cũng không vòng vo với cô. Cô nói đi, bao nhiêu tiền thì cô mới bằng lòng rời khỏi Hoàng Anh? Một tỷ bảy có đủ không?” Bao nhiêu tiền? Một tỷ bảy? Lâm Ngọc Linh choáng váng tại trận. Cô đã nghĩ đến việc ông cụ Thanh sẽ nói móc mình đủ kiểu, nào ngờ ông ấy lại nhắc đến tiền ở ngay câu đầu tiên. Lâm Ngọc Linh không nhịn được mà mở miệng: “Ông nội… *Cô không có tư cách gọi tôi như thế” Ông cụ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, cắt ngang lời cô. Sắc mặt Lâm Ngọc Linh trở nên tái nhợt, đành sửa cách gọi: “Ông Thanh, cháu không hiểu ông đang nói gì cả” “Không hiểu ư?” Ông cụ Thanh hừ một tiếng: “Chẳng phải thủ đoạn của đám phụ nữ thấp kém như cô là túm lấy một người có tiền rồi lừa tiền ư? Sao thế, chê ít à? Vậy ba tỷ tư thì sao?” Lúc này Lâm Ngọc Linh mới hiểu ông cụ Thanh đang hiểu lầm thân phận của cô. Nhưng sự sỉ nhục này vẫn khiến cô không thể chấp nhận, giọng điệu của cô không khỏi cứng rắn hơn một chút: “Thưa ông, xin ông hãy tôn trọng cháu” Ông cụ Thanh liếc cô: “Không đủ đúng không? Vậy tôi sẽ thêm một tỷ bảy nữa, cô Ngọc Linh, năm tỷ mốt đủ đế mua cô rồi. Con người không thể quá tham lam, coi chừng phản tác dụng đấy” Tuy ông cụ Thanh không hề nói lời thô tục nhưng những câu của ông chẳng khác gì dao găm đâm vào lòng Lâm Ngọc Linh. Cô cần môi, vị máu nhàn nhạt tràn ngập khoang miệng, gương mặt thanh tú trắng bệch. Thấy dáng vẻ này của Lâm Ngọc Linh, Chu Hoàng Anh đứng bên cạnh nhíu chặt mày, hơi thở lạnh lùng trên người cũng dày đặc hơn. Đối với bất cứ cô gái nào, danh dự cũng là quan trọng nhất. Xem ra lần này ông cụ Thanh thật sự rất tức giận. Anh rất sợ Lâm Ngọc Linh sẽ không chịu nổi mà tức giận đến mức bật khóc. Chu Hoàng Anh đang định mở miệng nói đỡ cho Lâm Ngọc Linh thì giọng nói mạnh mẽ của cô đã vang lên: “Ông Thanh, cháu biết ông không hài lòng, thậm chí bài xích cháu. Nhưng cháu phải nói cho ông biết, cháu không phải loại phụ nữ đó, cháu là sinh viên ở thủ đô, khoa phát thanh truyền hình. Nếu ông không tin thì cháu có thể cho ông địa chỉ trường cháu, ông cứ tra xem.” Ông cụ Thanh không hề quan tâm đến lời cô, thuận miệng nói: “Tôi chưa rảnh rỗi đến mức đấy, bây giờ có rất nhiều sinh viên không từ thủ đoạn vì tiền” Lâm Ngọc Linh nhìn ông cụ Thanh, nói với vẻ hết sức nghiêm túc: “Nhưng cháu không phải thế! Ông Thanh tích lũy vô số công đức, ông là chiến thần trong lòng cháu, cháu vẫn luôn ngưỡng mộ ông” Lời này của Lâm Ngọc Linh cũng dễ nghe, sắc mặt ông cụ Thanh mới dịu lại một chút. Nhưng chưa được bao lâu, cô đã thất vọng bổ sung: “Nhưng cháu không ngờ ông lại không phân biệt được phải trái như thế. Ông không hề điều tra mà đã gán tội cho cháu, ông thấy thế có công bằng với cháu không?” “Hay thật ra tiếng tăm của ông chỉ là giả dối, trên thực tế ông cũng không có bao nhiêu năng lực phán đoán?” Thứ khiến ông cụ Thanh kiêu ngạo nhất là gì? Là tiếng tăm không ai vượt qua được của ông ấy và đứa cháu trai xuất sắc Chu Hoàng Anh. Bây giờ cháu ông ấy bị người phụ nữ thấp kém này quyến rũ đến mức thần hồn điên đảo thì cũng thôi, ngay cả tiếng tăm của ông ấy cũng bị sỉ nhục như thế. Đây là lần đầu tiên có người dám nói chuyện với ông ấy như vậy.