Đại Thành nuốt nước bọt và từ bỏ ý định. Chỉ là anh ta vẫn rất muốn nhắc nhở: “Chung Thành, tôi nói với cậu này cậu làm như vậy là không được! Nếu cậu thích ai đó, cậu nên mạnh dạn theo đuổi! Nếu không, một cô gái tương lai đầy hứa hẹn như em gái nhỏ này, cô gái này sẽ trở thành mục tiêu rất lớn trong hàng nghìn con trai, lỡ đâu bị người con trai nào nhìn trúng chẳng phải cậu bị chịu thiệt rồi sao!” Nghe những lời của Đại Thành, đôi mắt của Chung Thành hiện lên một tia đau buồn. Anh ta không dám tưởng tượng hình ảnh Lâm Ngọc Linh đi cùng nam nhân khác. Nhưng nếu anh ta thật sự tỏ tình thì cô có đồng ý không? Điều đó có thực sự làm cô sợ hãi? Đại Thành như đã đoán được suy nghĩ của anh ta trong bụng: “Thăng nhóc, chỗ nào cũng tốt nhưng lại hay nghĩ nhiều. Thực ra những người khác không dễ bị tổn thương như cậu nghĩ. Chúng sẽ không tồn tại được lâu đâu, cuộc đời dài như vậy mà. Đừng bao giờ để lại bất kỳ hối tiếc nào cho bản thân vì bất kỳ lý do Nhất thời, Chung Thành cảm thấy buồn chán. Anh ta uống một hơi cạn sạch một chai bia lớn, cả người đã no rượu, nhưng không có chút nào say. “Được rồi, nhìn bộ dạng lơ đểnh của cậu, tôi không chơi nổi nữa, tôi trở về ngủ tiếp đây. “Vê đi!” Đại Cậu có trách nhiệm đưa em gái nhỏ Thành uể oải ngáp một cái sau khi thu dọn đồ đạc liền bỏ đi. Bởi vì nhận thức được không đi sẽ trở thành cái bóng đèn. Chung Thành ủ rũ uống hai chai bia. Đột nhiên, lúc này Lâm Ngọc Linh mở miệng nói nhỏ: “Hoàng… Anh..” Một cơn gió thổi qua tai nên Chung Thành không nghe rố Lâm Ngọc Linh nói gì. Anh đến gần cô rồi nghi ngờ hỏi: “Lâm Ngọc Linh, vừa rồi em đang nói gì vậy?” Tuy nhiên, cho dù Chung Thành có hỏi thế nào thì Lâm Ngọc Linh cũng không nói gì. Cô chủ trở mình và tiếp tục ngủ gục trên bàn. Chung Thành bất lực cong môi, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt tóc, ánh mắt nhìn cô ôn nhu như nhỏ giọt nước. Thật lâu sau, anh ta nghiêm túc nói: Lâm Ngọc Linh, anh thích em” Rất thích, thích cũng lâu lắm rồi, có lẽ anh ta nên dũng cảm thổ lộ như lời Đại Thành nói Nếu không, một khi mất đi thì không thể làm gì được nữa Mọi thứ đã được triển khai. Chuyến tham quan diễn ra sau bốn ngày sau mới kết thúc Ở quán bar. Tiếng nhạc cực cao chói tai, ánh đèn đủ màu chiếu vào mọi ngóc ngách, nam nữ chen chân vào sàn nhảy nhảy những vũ điệu gợi cảm. Chu Hoàng Anh, Trần Tuấn Anh, Ngọc Lan và ba thuộc hạ khác đã giả bộ ở đây. Mỗi người bọn họ đều đeo kính râm, không ai có thể nhận ra họ. Nhưng họ chưa kịp vào cửa, vệ sĩ ở cửa đã ngăn họ lại rồi nói: “Đứng lại! Hôm nay quán bar mời một D.J rất nổi tiếng, anh có vé không?” Ngọc Lan giọng lạnh lùng đáp: “Không!” Người vệ sĩ nghĩ rằng họ cũng giống như những người không có v‹ n mỉm cười miễn cưỡng: “Tôi xin lỗi, mọi người không thể vào… Trước khi nói xong, Chu Hoàng Anh lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ID và đưa cho anh ta xem. Đột nhiên, người vệ sĩ tròn mắt kinh ngạc. ‘Vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn vừa rồi đã biến mất mà thay vào đó là sự sợ hãi gần như khuyu xuống: “Chu… Thủ trưởng!” “Chúng tôi vào được không?” Anh nhẹ giọng hỏi. “Đương nhiên!” Người vệ sĩ liên tục đáp lại, hết sức tận tình: “Thủ trưởng, mời ngài đi lối này. Quán bar tối nay rất đông khách. Có cần tôi tìm lễ tân chỉ cho không? “Không cần đâu” Chu Hoàng Anh lạnh lùng từ chối. Khi họ bước vào, đột nhiên, anh quay đầu lại và dặn dò người vệ sĩ: “Tôi hy vọng anh sẽ không nói cho ai biết về việc anh gặp chúng tôi tối nay” Người vệ sĩ vội vàng làm động tác ngậm miệng: “Thủ trưởng, tôi còn biết quy củ” Chu Hoàng Anh cảm thấy nhẹ nhõm và cùng một vài người bước vào quán bar. “Trần Tuấn Anh, định hình lại vị trí!” Anh trịnh trọng ra lệnh.