Linh Lâm Ngọc Linh không thèm ngẩng đầu nhìn bọn họ, cô cầm quần áo đã chuẩn bị sẵn trên chỗ ngồi của mình lên định đi thay đồ. “Ôi dào, tôi còn tưởng là ai chứ, thì ra là Lâm Ngọc Linh của đại học xx nào đó từng truyền ra tin đồn cẩu thả với thủ trưởng à!” Lâm Ngọc Linh còn chưa đi vào thì một thí sinh dự thi đứng sau Tạ Miên liền lạnh giọng châm chọc. Tạ Miên nhìn cô ta một cái, trong giọng nói thoáng có vài phần trách móc: “Hoàng Hy à, cô đừng nói vậy, mặc kệ Ngọc Linh có nhân phẩm thế nào nhưng tôi nghe nói về phương diện phát thanh thì cô ấy đúng là có thực lực rất mạnh” “Dù giỏi thì có giỏi băng cô Miên đây không! Cô là Ngọc Lan đói Còn không phải cũng chỉ đợi thua thôi sao, chỉ là tôi thật không hiểu được, sao có một số người sao có thể không biết tự lượng sức tới vậy chứ!” Hoàng Hy không những không bớt lại, ngược lại còn ăn nói gay gắt hơn. Một người bạn khác ở bên cạnh cô ta thấy vậy cũng hứng thú chen miệng và đương nhiên không thể nào rồi, cô cũng không xem xem danh tiếng của Tạ Miên, số hoa này đều là fans của cô ấy tặng đấy, có một số fans còn ngồi xốm chờ trước cửa nơi thi đấu, chính là vì muốn tặng quà cho Tạ Miên thôi đó!” “Chẳng phải nói rất lợi hại sao? Sao không thấy có ai tặng quà gì hết vậy!” “Được rồi, mọi người đừng hùng hổ bức người nữa, Ngọc Linh vừa phát triển mà đã có được thành tựu thế này thì đã là rất tốt rồi” Tạ Miên nói chuyện cực kỳ hòa nhã, cứ như một người thẳng cuộc, trong mắt mang theo mấy phần đồng tình mà nhìn Lâm Ngọc Linh: “Ngọc Linh cố lên nhé, cho dù kết quả thế nào. thì thật ra cô vẫn rất xuất sắc mà” Lâm Ngọc Linh không phải đồ ngốc, cô đương nhiên có thể nghe ra được đây là Tạ Miên đang làm ra vẻ đông cảm Không thèm cảm ơn “Cốc cốc cốc! Ngay lúc cô định cầm đồ đi tìm nơi khác thay thì đột nhiên cửa phòng thay đổ bị người ta gõ vang. “Mời vào!” Hoàng Hy hô lên một tiếng vang dội. Sau đó cửa bị đẩy ra, một người đàn ông có bộ dáng shipper đứng ngay cửa, trong tay anh ta còn bê một cái hộp quà màu hồng phấn Thấy cảnh này, Hoàng Hy ‘phụt một tiếng cười lên: “Chắc chắn lại là quà của chị Miên chứ gì? Chị Miên nhiều fans quá đi! Thật khiến tụi em ngưỡng mộ mài” Tạ Miên khiêm tốn cúi đầu cười: “Nói quá lên rồi, tôi rất may mắn khi có được sự ủng hộ. của những bạn fans này, đây là vinh dự của tôi Bởi vì Lâm Ngọc Linh ở đây, cô ta có mấy phần muốn khoe khoang nên liền chủ động đứng dậy khỏi ghế. Đi đến trước mặt shipper, cô ta dịu dàng mở miệng nói: “Tôi chính là Tạ Miên, anh trực tiếp đưa quà cho tôi đi!” Nói xong, Tạ Miên còn duỗi tay về phía anh shipper. Anh shipper nhìn đơn hàng một cái sau đó liền kỳ quái hỏi: “Không đúng, người nhận hàng là Lâm Ngọc Linh mài” Lâm Ngọc Linh?! Nụ cười trên mặt Tạ Miên phút chốc liền cứng đờ. Ngay cả đám người Hoàng Hy cũng hoàn toàn không ngờ được. “Đâu sai đâu, trên này rõ ràng viết ba chữ Lâm Ngọc Linh mà, trong các cô ai là Lâm Ngọc Linh vậy!” Anh shipper duỗi đầu nhìn vào, to giọng kêu lên. “Là tôi!” Thanh âm trong trẻo êm tai vang lên, Lâm Ngọc Linh chăm chậm đi qua. Cô ký tên mình lên, sau đó nhận hàng chuyển phát nhanh và tiễn anh shipper đi. Tạ Miên vẫn luôn cứng đờ đứng nguyên tại chỗ, cô ta nằm chặt nằm tay, trong mắt xẹt qua một tia ghen ghét. “Hừi Gó gì hay ho chứ, không biết là tên đàn ông nào tặng mấy thứ không đáng tiền! Quà của chị Miên chúng ta ngoại trừ hoa ra thì ụ mỗi món quà đều có giá trị hơn ba lăm triệu! Hoàng Hy khinh thường nói. Lâm Ngọc Linh không thèm so đo với loại người này, cô trực tiếp bỏ qua những lời của bọn họ, duõi tay gỡ lớp gói quà ra. Trên đơn hàng không viết tên, rốt cuộc là ai tặng cho cô đây? Hà Thanh Nhàn? Không thể nào, con nhóc đó chỉ biết tặng quà trước mặt, xưa giờ đều chưa từng chơi kiểu bất ngờ này bao giờ. Gỡ hết lớp đóng gói bên ngoài ra, bên trong là một chiếc hộp nhung đỏ.