“Đúng vậy, tôi đúng là nói sẽ không làm gì cô, nhưng đâu có nói sẽ thả cô đi!” Người đàn ông hài hước nói. “Anh!” Lửa giận của Lâm Ngọc Linh tăng vọt: “Anh đây là cố ý gây chuyện, tôi không muốn nói chuyện với anh, tránh ra!” “Vội gì chứ, nhà cô có chồng nằm trên giường chờ cô vỗ về sao!” Người đàn ông lại duỗi cánh tay dài ra, cản đường đi của Lâm Ngọc Linh. Lâm Ngọc Linh bị anh ta chọc cho tức điên, nếu đã không thoát được, vậy cô sẽ đối mặt: “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Nên giúp. thì tôi cũng giúp rồi, tôi không cảm thấy trên người mình có thứ gì đáng cho anh nhìn trúng cả” “Còn coi như có tự mình hiểu lấy” Người đàn ông tán đồng mà gật gật đầu. Lâm Ngọc Linh có hơi không kiên nhãn: “Anh thật nhàm chán!” “Cô rất thú vị” Người đàn ông cười đáp lại. Anh ta không thèm để ý tới sự mất kiên nhẫn của Lâm Ngọc Linh, trực tiếp ôm lấy eo cô, khiến cô càng dán sát vào người mình hơn, động tác thân mật không kế hở này thật sự khiến Lâm Ngọc Linh không kịp đề phòng! “Anh muốn làm gì, mau buông tôi ra!” Lâm Ngọc Linh vừa giấy dụa vừa nói Ngón tay thon dài của người đàn ông sờ lên gò má cô, Lâm Ngọc Linh dường như có thể xuyên thấu qua lớp kính màu đen thật dày kia mà nhìn thấy được đôi mắt sắc bén như ưng của anh ta. Anh ta thấp giọng nói: “Cô nói xem cô đã giúp tôi một việc lớn như vậy, tôi phải báo đáp cô thế nào đây?” “Không cần!” “Không, cô có thể đưa ra điều kiện cho tôi bất cứ lúc nào, gợi ý cho cô một cái, lấy thân báo đáp cũng được đói” Người đàn ông thấp giọng cười trêu ghẹo, mặt Lâm Ngọc Linh quân bách đỏ lên. “Lưu manh!” Cô nhỏ giọng tức giận mắng, dùng sức đạp chân anh ta một cái: “Tôi nói anh biết, tôi đã kết hôn rồi” “Không sao, bây giờ bên ủy ban nhân dân người nắm đầu kéo tóc cãi nhau muốn ly hôn cũng không ít!” Người đàn ông không thèm để ý chút nào. Sắc mặt Lâm Ngọc Linh trắng bệch, nếu còn nói với anh ta chuyện giữa cô và Chu Hoàng Anh nữa, thì e là tam quan của bản thân mình đều sụp đổ mất, cô mau chóng cách xa anh ta ra: “Đừng chọc vào tôi nữa, chuyện hôm nay cứ coi như chưa từng xảy ra đi!” “Chuyện này sao được chứ, tôi cũng đâu có bị mất trí nhớ, tôi trước giờ đều không thích nợ người khác, tôi sẽ bồi thường cho cô!” Người đàn ông hét lên với bóng lưng rời đi của cô. “Không cần! Anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa là tôi đã vui lắm rồi” Lâm Ngọc Linh dứt khoát từ chối. Người đàn ông không nói thêm gì, anh ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của cô, đôi môi mỏng nở ra nụ cười tràn đầy hứng thú. Thú vịt Có được sự giúp đỡ của Annie, Lâm Ngọc Linh tiến bộ thần tốc, ngay cả phần nắm bắt cảm xúc trong đọc văn cũng cực kỳ tinh chuẩn. Điểm duy nhất không tốt chính là bài văn đọc! “Hai người viết cái gì thế hả? Sao đã qua thời gian dài như vậy rồi mà hai người vẫn không có tiến bộ gì hết vậy!” Annie trực tiếp vứt bài đọc mới mà Chung Thành đưa qua xuống đất. Chung Thành tự dưng có chút tức giận, Chung Thành vội vàng an ủi anh ta, bất lực thở dài một hơi: “Chị Annie, đây đã là sự cố gắng lớn nhất của tụi em rồi, tụi em thật sự hết linh cảm rồi” “Nghĩ! Ngày mai chính là trận đấu của Ngọc Linh rồi, nếu đối thành người khác đọc bài, muốn làm thành thế nào cũng được, nhưng lần này đối thủ là Ngọc Lan, nhất định phải lấy thứ tốt nhất ra” Annie trâm giọng bức ép bọn họ. “Không phải chứ?” Tiểu Mai nghe xong lời này của chị liền nặng nề thả bản thân ngã lên sô pha: “Chị Annie, tụi em viết không ít hơn mười chữ, nhưng chị chỉ nhìn một cái liền phủ nhận, tụi em không phải gia súc, là người, tụi em cũng mệt lắm đấy! “Tôi thấy cũng chỉ có chị ta lựa chọn khắt khe với chúng ta, chứ tôi từng nghe qua phát thanh của Ngọc Lan rồi, nào có khoa trương như chị ta nói chứ! Mấy bài đọc đó so với chúng ta thật đúng là kém xa” Chung Thành cũng không vui mà phản bác lại. “Được rồi, mọi người đừng cãi nữa” Lâm Ngọc Linh đau đầu lên tiếng ngăn lại: “Em biết đều là em làm liên lụy đến mọi người, mọi người đã giúp cho em rất nhiều, như vậy em đã thấy rất thỏa mãn rồi”