Lâm Ngọc Linh càng giải thích Chu Hoàng Anh sắc mặt lại càng khó coi, anh lạnh giọng ép hỏi: “Em là đang lo lắng cho anh ta?” “Đương nhiên là không có!” Cô tranh thủ loại bỏ ngay hiềm nghi của Hoàng Anh: “Không phải anh nói cả hai cùng nhau giấu diếm quan hệ sao? Sao bây giờ đột nhiên anh lại thay đổi, làm cho em một chút chuẩn bị cũng không có…. . ” Hô hấp của Chu Hoàng Anh dân dần tăng nhanh, còn không phải là vì Chung Thành sao! Anh không chút nào phủ nhận trong lòng của mình đang cảm thấy ghen tị, anh gặp qua vô số người, anh biết chắc chắn người đàn ông kia đã có tình cảm đối với Ngọc Linh, chỉ cần nghĩ tới đây anh đã nghĩ cần làm rõ thân phận của mình! Cách đó không xa Chung Thành lần nữa hô to: “Lâm Ngọc Linh? Nếu như em đang ở đây thì hãy trả lời anh một tiếng!” “Em ở đây!” Lâm Ngọc Linh hắng giọng trả lời một câu. “Thật tốt quá, em ở nguyên chỗ đó chờ anh, bây giờ anh sẽ qua đó gặp em” Thanh âm Chung Thành tràn đầy vui mừng, nhanh chóng hướng về phía Lâm Ngọc Linh đi tới Trước mắt còn có một bình dấm chua lớn chưa giải quyết được, gương mặt anh lạnh lùng nhìn cô, không che dấu một chút nào bất mãn của mình. Bất đắc dĩ, Lâm Ngọc Linh chỉ có thể nhón chân lên chủ động hôn lên môi của anh, thấy sắc mặt anh thay đổi tốt hơn một chút, cô nhẹ nhàng dỗ dành anh: “Em cam đoan với anh là em với anh Chung Thành là quan hệ bạn bè trong sáng!” Cô tự nhận là trong sáng nhưng chỉ sợ đối phương không nghĩ như vậy! “Viên đạn bọc đường!” Ngón tay thon dài của Chu Hoàng Anh vuốt ve gương mặt của cô, chết tiệt, anh lại thích cô như thế này! Tốc độ của Chu Hoàng Anh rất nhanh, khi Chung Thành đi đến trước mặt, Lâm Ngọc Linh anh cũng biến mất vào màn đêm, không còn thấy bóng dáng. Lâm Ngọc Linh thở dài một hơi, cô quay đầu lại liền nhìn thấy Chung Thành đang đánh giá toàn thân cô: “May mắn em không bị thương ở đâu, làm sao em lại tới nơi này!” ” em không cẩn thận nên đi lạc!” Lâm Ngọc Linh gãi gãi đầu đáp lại qua loa có lệ. Nghe lời của cô, vẻ mặt Chung Thành tràn đầy vẻ hối hận,” đều là anh không tốt, sớm biết như vậy thì lúc trước anh nên đi theo em mới đúng!” Nghe lời của anh, Lâm Ngọc Linh lại cảm thấy ngượng ngùng: “Đàn anh, em tự mình đi lạc, không có liên quan gì tới anh…. anh đã làm tốt rồi!” “Em không giận anh là tốt rồi” “Không đâu!” Sợ bị hỏi lung tung, Lâm Ngọc Linh dời đi chủ đề: “Đúng rồi, chị Annie sao rồi, mọi người đã tìm được chị ấy chưa?” Chung Thành gật đầu nói: “Đã tìm được, nhưng mà trạng thái của cô ấy cũng không tốt lắm, hiện đang hôn mê, được Đại Thành với Tiểu Mai đưa về rồi” “Chúng ta cũng trở về đi, đi thăm chị ấy một chút”Lâm Ngọc Linh chủ động mở miệng. nói, cô đi cùng Chung Thành trờ về lều của họ. Từ rất xa đã nhìn thấy anh Đại Thành và Tiểu Mai đang ăn khuya, hai người cùng nhau uống rượu và ăn đồ nướng. Chung Thành thấy thế không khỏi có chút tức giận: “Annie vẫn còn hôn mê, hiện tại mọi người còn cùng nhau ăn uống có phải là có chút không thích hợp không?” Đại Thành nâng lên mí mắt nhìn anh, giọng nói hơi khàn khàn đáp lại: “Yên tâm đi, người nhà Annie đã tới đón cô ấy cùng Tiểu Nguyệt về rồi, ở chỗ này không thích hợp nghỉ ngơi!” “Vậy à, trở về sớm cũng tốt” Chung Thành nới lỏng tâm trạng, anh lôi kéo Lâm Ngọc Linh ngồi xuống, nhẹ nhàng nói với cô: “Em cũng. đã bận rộn một buổi tối, mau ăn một chút gì còn đi ngủ” Lâm Ngọc Linh cũng không cự tuyệt, cô ngồi xổm trên mặt đất, gió trên núi vào ban đêm mang theo hơi lạnh, hơi nóng của lửa trại làm cả người trở nên ấm áp. Cô hơi có chút không yên lòng, ánh mắt dừng lại ở kia đống lửa. Những việc trải qua đêm nay thật sự là nhiều, nhất là khi mình cô đấu lại đám rắn độc kia, có lẽ cô sẽ khó quên được hình ảnh này trong một thời gian ngắn. Đại Thành và Tiểu Mai lúc nào cũng ồn ào mà đêm nay cũng đặc biệt yên tĩnh, mỗi người ai cũng có tâm sự trong lòng, chuyện của Annie đã cho bọn họ một lời cảnh báo. Vốn là muốn đi chơi giải tỏa căng thẳng mà ban đêm lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn Tạ Miên vì muốn phối hợp với Trần Thiên Vũ viết kịch bản nên cố ý chọn một khu phố vàng ở thủ đô mở một Studio làm việc.