Đôi mắt Chu Hoàng Anh khẽ động, nhưng nét mặt không hề thay đổi, vẫn bình thản như thường. “Nhẹ thì bị giáng chức, nặng thì bị đuổi khỏi quân đội” “Tốt lắm, xem ra cháu vẫn chưa quên” Khuôn mặt ông cười như không cười nhìn chăm chăm vào anh hồi lâu, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sau đó mở ngăn kéo lấy ra một xấp ảnh: “Vậy cháu giải thích cho ông, những thứ này là gì?” “Bịch” một tiếng. Ông ném những bức ảnh lên bàn với lực mạnh đến nỗi khiến một vài tấm ảnh rơi xuống chân Chu Hoàng Anh. Anh tùy tiện nhìn thoáng qua, khi thấy hình ảnh trên bức ảnh, khuôn vốn bình tĩnh không chút dao động đột nhiên tối sầm lại, lúc này mặt lạnh như băng. Một lúc sau, anh từ từ cúi xuống, đưa những ngón tay thon dài ra nhặt từng bức ảnh lên. “Chu Hoàng Anh, cháu thật biết cách làm ông mất mặt” Ông tức giận đập bàn, hàng lông mày nhướng lên: “Cháu có biết những bức ảnh này nói lên điều gì không? Đường đường là người Bốn chữ cuối cùng như bị nghiến chặt răng mà nói ra, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa tức giận. Chơi gái trong khách sạn? Ngón tay Chu Hoàng Anh nắm lại, ánh mắt tối sâm dán chặt vào một bức ảnh. Người con gái với mái tóc dài ngang vai đưa đôi cánh tay đẹp tựa ngó sen ra ôm chặt lấy cổ người đàn ông, khuôn mặt xinh đẹp ngước lên nhìn anh say mê. Còn bàn tay của người đàn ông đang bao phủ lấy phần ngực tròn trịa của cô gái ấy, hai người ôm nhau say đắm, động tác vô cùng mờ ám Mặc dù người đàn ông chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, nhưng bất cứ ai quen biết anh thì chỉ cần nhìn qua cũng có thể nhận ra đó chính là thủ trưởng quân khu tiếng tăm lừng lẫy. Chu Hoàng Anh! Còn người con gái trong bức ảnh chính là Lâm Ngọc Linh. Có điều nửa tiếng trước hai người họ không phải đã tách khỏi nhau rồi hay Sao. Cơn cuồng phong trong mắt Chu Hoàng Anh hoàn toàn lộ ra, đôi môi mỏng nhếch lên thành một đường càng lộ rõ vẻ lạnh lùng. Hóa ra mẫu chốt vấn đề là ở đây. Anh vẫn luôn nghĩ rằng, đám người muốn giật dây sau lưng anh luôn làm mọi cách để đưa được phụ nữ lên giường của anh thì không thể không có chiêu trò cuối cùng. “Sao? Nói không nên lời rồi hả?” Ông Thanh nhìn anh chăm chăm, ánh mắt tràn ngập lửa giận. “Cháu nhập ngũ từ năm 18 tuổi, trước giờ luôn thận trọng, giữ vững kỷ luật quân đội. Sao đột nhiên lại làm ra loại chuyện bẩn thỉu, ngu ngốc như vậy? Có biết rằng việc này sẽ ảnh hưởng xấu đến cháu và nhà họ Chu như thế nào không? Năm ngoái ông đã bảo cháu tìm một cô gái môn đăng hộ đối để kết hôn nhưng cháu không chịu nghe. Giờ thì hay rồi không ngờ lại đi tìm loại phụ nữ như vậy” Chu Hoàng Anh nhướng mày, đôi mắt bị màn sương đen chiếm giữ lạnh lùng đến đáng Sợ. “Ông nội, ông lấy mấy tấm ảnh này ở đâu vậy? Ông Thanh hừ một tiếng, sau đó sắc mặt trầm hẳn xuống. “Người bên Cục tình báo gửi cho ông. Bọn họ nói rằng có người đã bí mật gửi cho bọn họ những bức ảnh này” Cục tình báo? Chu Hoàng Anh trầm ngâm, đôi môi mỏng mím lại thành một đường vòng cung kiên nghị. Ông Thanh nhìn thấy anh vẫn bình tĩnh lãnh đạm như vậy, vẻ mặt không khỏi có chút dịu lại: “Người đứng sau hẳn là muốn nhằm vào cháu. Những tấm ảnh này có lẽ không chỉ gửi cho Cục tình báo, mà còn các phương tiện truyền thông tin tức khác nữa. Cháu nghĩ xem nếu toàn bộ số ảnh này bị lộ ra ngoài thì phải xử lí thế nào?” Những thứ mà ông có thể nghĩ tới thì Chu Hoàng Anh không thể nào không nghĩ tới được. Nơi đáy mắt anh hiện lên một tia lạnh nhạt, đang định lên tiếng. “Reng reng reng!” Điện thoại nội bộ trên bàn đột nhiên vang lên, ông liền thuận tay nhấc máy lên nghe. “Alo” Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, ngay sau đó nét mặt của ông Thanh tối sầm lại. “Tôi biết rồi” Nói xong một câu, ông bỏ điện thoại xuống, sau đó trừng mắt hung hăng nhìn Chu Hoàng Anh. “Thằng khốn nạn, nhìn xem chuyện tốt mà cháu đã làm đi” Cho dù khi không hỏi, Chu Hoàng Anh cũng đã mơ hồ đoán ra được mục đích của cuộc gọi đến này. Mà cuộc gọi ngay sau đó đã chứng minh suy đoán của anh. “Thủ trưởng, xảy ra chuyện rồi” Người gọi điện đến là Trịnh Thành Nam, Thiếu tướng trong quân khu. “Không biết tin tức từ đâu ra nói Thủ trưởng… đang làm ầm ï lên. Cả quân khu đều biết rồi. Bây giờ mọi người đều đang bàn tán về chuyện này, còn có người nói… Phải đưa vụ này ra tòa án quân sự, yêu cầu xử phạt anh thật nghiêm khắc” Chu Hoàng Anh khẽ nhíu hai hàng lông mày anh tú, nhưng sắc mặt của anh vẫn không thay đổi chút nào, giọng nói từ tính vẫn lạnh như băng, “ừ”