Cả người Nhan Tương Tương bị làm đến không ngừng gào thét, thân thể bị khống chế, nhiệt độ và sự kích thích cùng nhau tăng vọt lên khiến cô phải giao ra từng bộ phận trên cơ thể mặc cho ông xã cắn nuốt. Lần này còn kịch liệt, dã man hơn lần trước. Cô nằm ở phía dưới anh khóc nức nở, không thể kiềm chế mà run rẩy, giống như trước đây chưa từng được thỏa mãn, giao ra tất cả cũng nhận được sự hồi đáp của anh. Cuộc chiến của hai người kéo dài đến hồi cuối, lần nữa anh lại bùng nổ, không cất giữ lại dịch trắng tràn đầy sinh mệnh, vào trong cơ thể ấm áp của cô. Có mùi thơm thức ăn thổi nhẹ nhàng ở chung quanh bay vào trong mũi của Nhan Tương Tương. Ừng ực ừng ực. . . . . . Ừng ực ừng ực. . . . . . Cô đói bụng rồi. Sau đó, là tiếng cười quyến rũ của anh, âm thanh kia vừa quen thuộc lại vừa hấp dẫn, nghe rất thích, cô rất thích nghe anh cười, làm cho cả người cô không ngừng run rẩy như sắp hòa tan. "Ừ. . . . . . Ưm. . . . . ." Từ từ mở mắt ra, Nhan Tương Tương bị dọa khi thấy gương mặt tuấn tú của ông xã kề sát, trong đôi mắt sương mù bỗng dưng trở nên trong trẻo. "Hạo Phong. . . . . ." Tiếng gọi ngừng lại, cô phát hiện Phó Hạo Phong đang cầm một cái khăn lông giúp cô lau người, lúc này bàn tay anh cầm khăn đặt giữa hai chân cô, dán lên nơi vô cùng hấp dẫn của phái nữ, nhẹ nhàng lau. "Anh... Anh. . . . . ." A a a, bàn tay to của anh lại tăng lực giữa hai chân cô. Lo lắng lại bị anh quyến rũ, Nhan Tương Tương vội vàng khép chân lại, kéo cánh tay của anh. "Anh thế nào?" Mày rậm hơi cau lại. "Tại sao anh. . . . . . Cái đó. . . . . . Cái đó. . . . . ." Khuôn mặt cô đỏ bừng, giống như trái cà chua chín muồi. "Anh tại sao gì?" Hừ! Anh cố ý! Nhan Tương Tương nhìn anh chằm chằm. Cô sắp bị bộ dạng kỳ lạ của anh làm rối tung rối mù rồi, nhanh chóng suy nghĩ ra nguyên do hỏi anh. Rốt cuộc, cô không chịu nổi nhìn anh, hét lên loạn xạ: "Còn không phải là anh... Tại sao đột nhiên anh bắn trong em? Không phải là anh không muốn sao? Anh không muốn em mang thai, không phải sao?" Hai mắt Phó Hạo Phong híp lại, nhàn nhạt phản bác: "Em nói sai rồi, không phải anh không muốn, càng không phải không muốn để cho em mang thai, chẳng qua vì bây giờ em vẫn còn đi học. Mới có-" hơi dừng một chút, gò má anh đột nhiên nghiêng vào cô, hơi thở ấm áp phun lên cơ thể lõa lồ của cô,"Em còn nói sai một chuyện, không phải anh đột nhiên bắn bên trong em, anh đã gắng gượng rất lâu, để cho em thỏa mãn rồi mới cho phép mình bắn ra." "A?" Gương mặt Nhan Tương Tương từ đỏ bừng biến thành đỏ mãnh liệt, hơi nóng cũng bốc hơi trên da thịt. "Em có ý kiến gì không?" Anh rất xấu, cô muốn chen vào nói cái gì cũng không được. "Anh... anh... anh..." Người này thật sự rất xấu xa. Thấy bộ dạng bà xã mắc cỡ đỏ mặt, trừng to mắt lại muốn tránh cái nhìn chăm chú nóng như lửa của anh, nhất thời khóe miệng Phó Hạo Phong cong lên. Anh khẽ hôn cô, thấp giọng nói:"Nếu không có ý kiến vậy đứng lên ăn chút gì đi, anh đã hâm nóng một vài món trong lò vi sóng, ăn một ít để lót bụng chờ chút trên đường về nhà muốn ăn gì nữa sẽ đi mua." Bọn họ ở trong phòng riêng của anh quấn lấy nhau miệt mài đến nửa đêm, bữa tối cũng chưa ăn lại cố gắng vận động, đương nhiên tiêu hao thể lực rất nhiều, không đói bụng mới là lạ. Đột nhiên nhớ ra, Nhan Tương Tương nâng mi lên, lần nữa nhìn anh từ trên xuống dưới rồi suy nghĩ, vội vàng hỏi:"Đúng rồi, dạ dày của anh có phải không thoải mái? Bây giờ thế nào rồi? Có còn cảm thấy khó chịu không? Có uống thuốc chưa?" Cô ngồi xổm, tay nhỏ bé để bên hông anh, vẻ mặt rõ ràng rất lo lắng. "Như vậy không được đâu, thế nào sắp tới anh cũng sẽ đi công tác, nên chọn một ngày rảnh chúng ta đến bệnh viện kiểm tra thật tốt, ưm ưm ưm-" Cái miệng nhỏ nhắn được đôi môi nam tính, kiên cường hôn lên khiến lòng cô cũng dịu đi. "Hạo Phong. . . . . ." "Đừng lo lắng, thân thể anh rất tốt, cứ nửa năm anh đều đi kiểm tra sức khỏe." Vừa nói lại vừa hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô. "Anh đã hứa với ba em sẽ chăm sóc em thật tốt, Tương Tương, anh sẽ săn sóc em cả đời, anh sẽ không cho phép bản thân mình ngã xuống." Nghe vậy, trong lòng Nhan Tương Tương rung động, bởi vì anh mà sẵn sàng xông vào bão táp. Anh luôn là người bảo vệ cô, vì cô mà gánh bao nhiêu trách nhiệm và áp lực, để cho cô không buồn không lo thoải mái sống bên anh, người đàn ông này sao cô có thể không yêu? Có thể không thương chứ? "Hạo Phong, cám ơn anh . . . . ." Trên mặt anh ngơ ngác, dường như không ngờ tới cô sẽ nói cảm ơn anh. "Có gì mà cảm ơn chứ?" "Ưm, chính là cảm ơn anh chứ sao!" Nhan Tương Tương cũng không biết nữa. Cô gục đầu xuống, lắc đầu nhỏ, trong lúc bất chợt lại thở nhẹ một tiếng, chậm chạp ý thức được mình đang lõa lồ, vì thế nhanh chóng kéo chăn muốn che cơ thể. Phó Hạo Phong nhếch mày rậm, buồn cười chộp lấy tay cô trong cái mền. "Cần gì phải làm vậy? Có cái gì để che chứ? Từ trên xuống dưới có chỗ nào anh chưa từng thấy, chưa từng sờ chứ?" "Anh... anh... anh... Đáng ghét! Người ta xấu hổ chứ sao!" Cô gào lên, bọc mền lại trốn vào phòng tắm, khi cả người đã nhanh chóng đi vào bên trong, một bàn tay trắng mịn ném cái mền ra ngoài. Bên ngoài anh cười to. Anh hiếm khi cười vui vẻ, tất cả đều vì hành động thẹn thùng đáng yêu của cô chọc cho anh không nhịn được đành bật cười, tiếng cười dễ nghe truyền vào trong phòng tắm. Nhìn gương lớn trong phòng tắm, Nhan Tương Tương nhìn cánh môi anh đào của mình không tự chủ được cũng cong lên theo tiếng cười của ông xã. Nhìn bóng mình phản chiếu trong gương, cô nhẹ nhàng thở dài, cảm giác ông xã của mình càng lúc càng khó hiểu, càng ngày càng không thể thuyết phục mà bây giờ anh đối với cô như vậy... Xem như là Lau súng cướp cò sao? Ai, thật không hiểu rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì? Kết quả, tất cả chỉ chứng minh thật sự chỉ là "Lau súng cướp cò", một đêm kia người đàn ông điên cuồng không thể kiềm chế, mặc cho mình bùng nổ trong nơi đó của cô. Mặc dù trong lòng Nhan Tương Tương hơi nghi ngờ, nhưng cũng không muốn truy hỏi nữa, dù sao có hỏi thế nào cũng không tìm được lý do, ngược lại còn bị khi dễ, bị chỉnh đến cực kỳ thê thảm, ai ai, trình độ làm ông xã thế này thật khiến cho cô vừa yêu vừa hận. Gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh, Đài Bắc đầu mùa đông, lại còn có mưa phùn. Phó Hạo Phong phải bay đến Mỹ xử lý công việc. Mấy ngày nay, buổi tối Nhan Tương Tương ngủ không ngon giấc. Không có cách nào, sau khi thời tiết chuyển lạnh, bên cạnh không có đôi vai rắn chắc ôm lấy cô, không có thân thể mạnh mẽ ấm áp để dựa vào, ôi, một mình nằm trên giường lớn, dù có chăn bông mềm và dày nhưng cô cũng cảm thấy rất lạnh lẽo. "Hạo Phong, mau trở lại. . . . . ." Nhan Tương Tương ôm gối vùi gương mặt nhỏ nhắn quyến luyến cọ cọ vào gối, ngửi mùi hương quen thuộc. Mỗi lần Phó Hạo Phong không ở bên cạnh, cô luôn luôn ôm gối ngủ của anh, hoặc dứt khoát thay áo sơ mi của anh hoặc đồ ngủ, có mùi của anh bên cạnh, cô mới có thể nhắm mắt ngủ ngon.