Ông Xã Khó Hiểu (18+) Full
Chương 10
Phía trong nơi ẩm ướt đó đang cháy, ngọn lửa hừng hực kia như thiêu rụi tất cả toàn bộ lý trí, không có lý trí, không có xiềng xích đạo đức, chỉ nguyện trung thành với dục vọng sâu lắng. Thân thể đầy sức quyến rũ của người con gái đang tuổi thanh xuân bị người đàn ông đè ở phía dưới, nửa tiếng sau, bọn họ mới yêu một lần nhiệt liệt trên ghế salon đó, dục vọng của người đàn ông còn chưa được giải phóng, kiêu ngạo cứng rắng như cũ, giống như đã quyết định chủ ý, tối nay phải sảng khoái chơi đùa, suốt cả đêm. Nhan Tương Tương đã sớm ngất xỉu, thần trí mơ hồ, nhưng cô biết lúc này mình đang cùng với ai, biết hai cánh tay mạnh mẽ có lực này, cùng với thân thể rắn chắc thuộc về người nào. "Hạo Phong. . . . . ." Cô yếu ớt lầm bầm, khi anh dũng mãnh chạm vào nơi rộng mở kia, không giữ lại gì, cũng không có cách nào cất giữ."Hạo Phong, a a ——" "Anh ở đây." Lòng bàn tay thô dày vuốt ve cơ thể trắng mịn của cô, ánh mắt Phó Hạo Phong như dã thú, sắc bén nhưng cũng đầy dịu dàng, chuyên chú yêu người con gái bé nhỏ phía dưới, đồng thời quan sát vẻ mặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia. Cô bất lực nhíu mày. Khi anh đâm quá sâu, sức lực quá nặng thì ấn đường của cô cũng điềm đạm đáng yêu nhẹ đứng lên, lông mi xinh đẹp rung rung. . . . . . Sau đó, cô cất giọng rên rỉ, giống như chịu đựng, lại bị anh trêu chọc, không làm gì cả, mà tiếng rên của cô mang rất nhiều sự sung sướng, hoàn toàn thỏa mãn sự trống rỗng của anh. Anh thích nghe tiếng rên rỉ kích tình của cô, cho nên có lúc anh rất xấu bụng, đặc biệt thích dùng phương thức "hạ lưu" để "khi dễ" cô. Lúc này, cơ thể xinh đẹp của Nhan Tương Tương ửng đỏ nằm ở trên giường lớn, tóc tai rối bù, cả người tràn đầy hương thơm mê người của phụ nữ. "Ưm. . . . . . Hạo Phong. . . . . ." Cái miệng nhỏ nhắn không ngừng thở dốc chỉ có thể gọi tên người cô yêu, mông đẹp bị tách ra lần nữa, nhiệt độ nóng rực lại áp sát, cô kêu rên một tiếng, bị người kia mạnh mẽ xuyên qua từ phía sau, xâm nhập vào linh hồn của cô. Mà người đàn ông giữ lấy cô cũng không để cho cô dễ chịu hơn, hai bàn tay to lớn kéo chặt hông của cô, để cho mông của cô nghênh hợp với sự xuyên qua của anh. Cô phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng, rượu hoàn toàn làm cô phản ứng nhiệt tình, cô chỉ muốn hưởng thụ, đi theo tốc độ của anh lên đỉnh, vui sướng đến mức khóc lóc gọi. "Hạo Phong, cho em. . . . . . Xin anh. . . . . . Em yêu anh. . . . . . A a ——" Cô còn có thể trả giá cho anh điều gì nữa? Cô quá yêu anh, hơn cả yêu bản thân mình. Cô giao hết cả người từ đầu tới chân, từ trong ra ngoài, toàn bộ giao trong tay anh, để anh khống chế hỉ nộ, ái ố của cô. Người đàn ông này có thể dễ dàng tổn thương cô, cũng có thể dễ dàng mang đến cho cô sự vui sướng không cách nào có thể nói bằng lời! Rốt cuộc chiến tranh trên giường lớn đã đi đến bước cuối cùng, kích động nổ tung ầm ầm, hai thân thể quấn quít nhau, ở chỗ sâu kín nhất của bọn họ run rẩy, bọn họ đồng thời phát ra tiếng gào thét, đồng thời đạt đến cao trào, bản chất của dục vọng tuyệt vời như vậy, giống như thiên đường. Nhan Tương Tương thiêm thiếp xụi lơ, gương mặt đỏ bừng khóc đến ướt đẫm, quá mức thỏa mãn, tất cả xinh đẹp khó có thể tả, trái tim của cô co rút lại, đau đớn, vui sướng mà khóc, khóc nức nở . Cả người buông lỏng, ý thức rơi vào một màn tối đen, cô cảm giác người đàn ông đang hôn gò má cô, lông mi của cô, dùng đầu lưỡi liếm sạch những giọt nước mắt ấm áp rơi xuống, cuối cùng, anh hôn lên cánh môi mềm mại của cô. . . . . . Cô cảm thấy, môi mỏng của anh giống như đang tươi cười, nụ cười thỏa mãn cũng giống cô. . . . . . Say rượu lại thêm buông thả dục vọng, hôm sau khi tỉnh lại cô đau đầu muốn chết, xương cốt cả người vừa đau vừa nhức. Đặc biệt là cảm giác nhức mỏi giữa hai chân vẫn còn, chứng minh tối hôm qua chơi đùa nhiều lần, bị ông xã của cô trêu đùa thê thảm . "Ưm. . . . . ." Sao cô lại đáng thương như vậy. Ô ô ô. . . . . . Đáng thương hơn là tối hôm qua người bị chuốc say cũng chỉ có mình cô, kế hoạch thất bại hoàn toàn, tóm lại là một bước sai, từng bước sai, cô bị "ăn" đến nỗi ngay cả vụn vặt cũng không còn, nhưng vẫn không được kết quả mà cô muốn. "Ngủ thêm một lát nữa đi, tiết học chiều nay mới bắt đầu, không phải sao?" Giọng nam trầm thấp vang lên, ngay sau đó bàn tay ấm áp lau gương mặt của cô. Nhan Tương Tương vội mở mắt ra, nhìn thấy Phó Hạo Phong mặc âu phục phẳng phiu, tinh thần sảng khoái ngồi ở mép giường, ánh mắt sâu xa chạm mắt của cô khiến người ta khó có thể đoán được điều gì. Ngực cô rung động, trong nháy mắt thần trí tỉnh táo lại mấy phần, không khỏi lúng ta lúng túng lên tiếng: "Em tưởng anh đi làm rồi. . . . . ." "Sắc mặt em không tốt lắm, ngủ thêm đi." Giọng Phó Hạo Phong bình ổn."Tửu lượng em không tốt. Lần sau đừng uống nhiều rượu như vậy." Nói cho cùng, không có quan hệ với việc bị anh chuốc rượu! Bây giờ là "Làm kẻ gian bắt tặc", bị anh chuốc say, anh còn chỉ trích cô thích uống rượu sao? Oh. . . . . . Không đúng, đúng là cô ngốc nghếch, nếu không phải cô đề nghị muốn uống rượu trước, cũng sẽ không như bây giờ. Trong lòng Nhan Tương Tương vừa buồn bực vừa không biết làm thế nào, ông xã đụng chạm một lần lại một lần kích thích ký ức nóng bỏng đêm qua, khiến cho cơ thể trần truồng dưới mền nhẹ run rẩy, da thịt cô vô cùng nhạy cảm, tất cả nữ tính tự giác thức dậy do một sự kích thích. Nhan Tương Tương, mày là sắc nữ lòng tham không đáy! "Anh. . . . . . Anh đến công ty nhanh đi, em không sao . . . . . Anh đừng sờ em nữa." Nghe vậy, Phó Hạo Phong nhíu mày, bàn tay đặt trên gáy cô không thu lại, ngón tay thô ráp đi chầm chậm trên da thịt nhẵn nhụi của cô như cũ. "Tại sao?" Anh cố tình hỏi. "Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . ." Nhan Tương Tương bị hỏi đến đỏ bừng cả khuôn mặt, không khỏi thẹn quá thành giận."Bởi vì em mệt quá, buồn ngủ, anh tránh ra, em. . . . . . Em thật sự muốn ngủ." Nói xong, cô nhắm mắt lại, hai má phình ra, bộ dạng vừa xấu hổ vừa cáu kỉnh bây giờ thật đáng yêu. Phó Hạo Phong không nhịn được mà bật cười. Anh không trêu đùa cô nữa, cũng không nói thêm gì, chỉ cúi đầu, khẽ hôn mấy cái lên gò má thơm và trên vai, mang theo ý dịu dàng trấn an, sau đó đứng dậy rời đi. Anh vừa đi, người nằm trên giường mở mắt ra. Nhan Tương Tương chậm rãi cầm chăn ngồi dậy, mặt vẫn đỏ, mà nơi bị anh hôn vẫn còn nóng rực. Lưng ngọc khẽ tựa vào đầu giường, cô kinh ngạc nhìn người đàn ông rời khỏi cửa, tất cả suy nghĩ đều đặt trên người anh, đâu còn tâm tình muốn ngủ nữa? Ai, có phải cô không nên cưỡng cầu nữa, cứ để chuyện mang thai thuận theo tự nhiên. . . . . . Dù sao. . . . . . Đợi đến khi cô tốt nghiệp đại học, thời cơ chín muồi, anh sẽ đồng ý "Phối hợp", để cho cô thụ thai chứ ? Theo bản năng xoa hai thái dương đau nhức, cô không khỏi nở nụ cười khổ, cảm thấy lần này mình đã bị chỉnh thật thê thảm, ưm. . . . . . Thảm hại ê chề, thật khó chịu, cô không bao giờ uống rượu nữa. . . . . . Buổi trưa, Phó Hạo Phong đặc biệt gọi điện thoại về, xác nhận tình trạng cơ thể cô đã tốt hơn, cũng rời giường ăn trưa rồi, lúc này mới thật sự bỏ qua cho cô.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
504 chương
58 chương
118 chương
368 chương
79 chương
11 chương