Lí Nhược Hàm không nghĩ đến việc này,cô chỉ biết Lương Dần định làm một điều cực kỳ quá đáng trong đêm tân hôn. Lương Dần nhất định phải đi, anh ta đã hứa với con là chắc chắn sẽ thực không nuốt lời. Kha Kha không có mẹ, Lương Dần trước giờ không bộc lộ ra tình yêu với Kha Kha, nhưng con bé là đứa con duy nhất của anh, chỉ cần anh đã hứa, trước giờ đều sẽ thực hiện bằng được. Lúc anh ta chuẩn bị ra ngoài, Lí Nhược Hàm vô cớ hét lên một câu: “hôm nay anh mà đi ra ngoài thì em chắc chắn sẽ giận!!!” “Nhược Hàm, hôm nay là ngày cưới của chúng ta, anh khống muốn khiến em giận, nhưng anh đã hứa như vậy thì phải thực hiện.” Về mặt này, Lương Dần rất kiên định. Lương Dần nói, thậm chí còn không nhìn Lí Nhược Hàm mà bước ra ngoài. Kha Kha đứng ngoài đợi rất lâu, thấy Lương Dần đi ra liền vui vẻ trở lại. Từ trong phòng ngủ, tiếng Lí Nhược Hàm nhằm lưng Lương Dần mà hét: “Lương Dần, tôi hận anh!” Lương Dần dắt tay Kha Kha đi ra, Kha Kha tỏ ra rất phấn khích: “ bố ơi, mình lát nữa đi gặp mẹ bé thật phải không bố?” “Ừ”. Lương Dần nắm tay cô bé bước về phía trước, không để lộ quá nhiều cảm xúc ra ngoài. Lúc này, Vạn Tố Y và Mạnh Kiề Dịch mới đi dạo về đến nhà. Vạn Tố Y để Mạnh Kiều Dịch nghỉ ngơi một lúc, tự mình vào bếp ép nước trái cây. Mấy hôm nay Mạnh Kiều Dịch ngủ không ngon giấc, Vạn Tố Y chuẩn bị cho anh nước ép trái cây giúp ngủ ngon. Vạn Tố Y ép xong một cốc, lại uống thử một ngụm, có vẻ không ngon cho lắm. Cô bưng cốc nước chuẩn bị đổ đi, không biết Mạnh Kiều Dịch từ lúc nào xuất hiện phía sau cô, đưa tay đón lấy cốc nước: “dù gì cũng làm xong rồi, sao lại đổ đi?” “Rất là khó nuốt...” Vạn Tố Y không có ý để anh nhìn thấy, không ngờ vẫn bị anh phát hiện. Mạnh Kiều Dịch nhấc cốc lên nhìn thứ nước màu sắc kì quái: “anh còn chưa thử mà, sao em biết anh không thích?” “Mấy loại quả này em đều tra cứu rồi, có tác dụng giúp ngủ ngon, em định giúo anh chuẩn bị một cốc, hy vọng có thể giúp anh ngủ ngon. Vạn Tố Y là có ý tốt, nhưng hình như phát huy không được ổn cho lắm. Vạn Tố Y vừa nói xong, Mạnh Kiều Dịch liền uống cạn cốc nước tría cây. “Đừng....”Vạn Tố Y kinh ngạc, giơ tay định ngăn lại, thực sự không ngon, cô không muốn làm khó anh. Rốt cuộc thì Mạnh Kiều Dịch cũng uống hết cốc nước với vẻ mặt không có gì thay đổi: “không tồi mà” “Anh thấy ổn thật á?” Vạn Tố Y kinh ngạc mở to mắt, cô rất hoài nghi vị giác của anh có vấn đề. Đắng như vậy, sao anh có thể uống hết mà vẫn tán thưởng được. Mạnh Kiều Dịch nhướng mày, nhìn chiếc cốc trên tay không còn một giọt nước nói: “nếu là thuốc thì cốc nước này cũng không đắng cho lắm”. “Thôi được rồi...” Vạn Tố Y miễn cưỡng chấp nhận câu trả lời của anh. Nếu như Mạnh Kiều Dịch nói với cô rất ngon, cô chắc chắn không tin, cho rằng anh chỉ dỗ ngọt cô thôi. Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiểu Dịch, thấy bên môi có dính thịt quả màu xanh, liền rút tờ giấy ăn giúp anh lau sạch: “chỗ này có gì đó” Mạnh Kiều Dịch nắm tay cô áp lên mặt mình nói: “sau này em cứ chuẩn bị cho anh như này nhé.” “Anh đang nói về thuốc đây á?” Vạn Tố Y không dám tin, nước trái cây cô làm vừa đắng vừa kỳ quái, sao Mạnh Kiều Dịch lại có thể nuốt xuống được. Vạn Tố Y có phần tò mò với yêu cầu của anh. Cô bước đến gần Mạnh Kiều Dịch, hạ giọng hỏi: “ ông chủ Mạnh có thật là uống được không, thực sự rất khó uống đấy, không làm đì thì đừng miễn cưỡng bản thân” “So với thuốc mà ngày trước anh từng uống, cái này chưa là gì cả” Mạnh Kiều Dịch trả lời. Vạn Tố Y lấy lại cốc, hoài nghi hỏi Mạnh Kiều Dịch: “ ngày trước? Anh sao phải uống thuốc? Ông chủ Mạnh luôn khỏe mạnh thế cơ mà?” Mạnh Kiều Dịch nhún vai, không trả lời rõ ràng câu hỏi của cô: “cũng có một thời gian không khoẻ, bây giờ khang phục hoàn toàn rồi.” Vạn Tố Y rất tò mò rốt cuộc anh mắc bệnh gì, nghe ngữ khí đó của anh hình như phải uống thuốc trong một thời gian dài. Mạnh Kiều Dịch không muốn nói nên cô cũn không truy hỏi, hai người họ là vậy. Điều cô không muốn nói, Mạnh Kiều Dịch cũng không ép buộc cô nên cô đang cố gắng để làm được như anh. Vạn Tố Y mỉm cười, cầm chiếc cốc đến bên vòi nước rửa sạch. Mạnh Kiều Dịch ôm cô từ phía sau, đặt cằm lên vai cô, khuôn mặt điển trai đó chỉ cần quay nhẹ là có thể chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của Vạn Tố Y. Vạn Tố Y trong lúc anh ôm cô đã rửa xong chiếc cốc, đặt ngau ngắn lên vị trí cũ. Cô quay người lau tay, đang định nói gì đó đột nhiên Mạnh Kiều Dịch hôn lấy môi cô không kịp phản ứng. Mạnh Kiều Dịch hai tay ôm lấy eo rồi hôn lấy môi cô. Vạn Tố Y đặt hai tay lên ngực anh, nụ hôn này đến quá chóng vánh cô không biết nên phản ứng ra sao. Mạnh Kiều Dịch cuồng nhiệt hôn môi cô, Vạn Tố Y mãi mới đáp trả anh, hai tay vòng lên cổ nhắm mắt mà hôn nhẹ đôi môi anh. Mạnh Kiều Dịch đẩy cô qua bên sofa, áp sát nửa người cô để hai người gần gũi hơn. Đúng lúc nồng nhiệt nhất, điện thoại Vạn Tố Y đặt trên bàn rung lên, Vạn Tố Y ngước qua ngó điện thoại, ngón tay đặt lên khoé môi khẽ ngăn Mạnh Kiều Dịch lại: “đợi chút...” “Uhm...?” Mạnh Kiều Dịch mở mắt, đáy mắt anh chứa đựng rung động đầy ám muội, một câu từ cô cô nhẹ nhàng, mà như chứa cả sự lôi cuốn mê hoặc trăm nghìn lần luân hồi. Vạn Tố Y tỏ ra hối lỗi cầm lấy điện thoại: “em nghe điện thoại đã” Bình thường Lương Dần có gọi điện Vạn Tố Y không bao giờ nghe, nhưng với ngày trọng đại như hôm nay, hắn ta gọi cô nhất định phải nghe xem có chuyện gì quan trọng như vậy. Mạnh kiều Dịch cười bất lực, ngón tay cứ đùa nghịch trên chóp mũi cô, cuối cùng cũng phải ngồi dậy để cô tiện nghe điện thoại. “A lô” Vạn Tố Y bắt máy mà mắt nhìn sang Mạnh Kiều Dịch. “Tôi đang ở cổng Hải Viên, cô ra đây gặp mặt tí nhé” Lương Dần mở lời. “Là gặp Kha Kha sao?” Vạn Tố Y đoán rằng Lương Dần đưa Kha Kha đến gặp mình, nhưng vẫn hỏi để xác nhận. Lương Dần nghe Vạn Tố Y chỉ hỏi về Kha Kha, có hơi thất vọng, nhưng vẫn trả lời: “ừ”. Vạn Tố Y đưa tay vuốt vuốt tóc, coi như là đã sửa soạn, nói: “tôi đi ra bây giờ” Nói xong cô tắt máy, rồi cũng không sửa soạn gì nữa, thuận tay với lấy một chiếc áo khoác ở nhà hay mặc chuẩn bị đi ra ngoài. “Em đi chút rồi về, nhanh thôi” Vạn Tố Y đi nhanh ra ngoài cửa thay giày, không quên dặn dò Mạnh Kiều Dịch: “Mạnh tiên sinh mà mệt thì cứ nghỉ ngơi trước nha”