Ở trước mắt bao nhiêu người, tất cả mọi người không thể tùy tiện nổi giận với trẻ con, nếu không sẽ có vẻ không có phong độ. Lương Dần nói với đứa trẻ không thể quá nặng, Lý Đức Nghĩa cũng vậy. Lúc này bất kể Kha Kha muốn làm gì, bọn họ đều phải nghe cô bé nói hết lời. Lý Đức Nghĩa cúi người nói với cháu gái: "Kha Kha, cháu vẫn nhỏ nên có rất nhiều chuyện cháu còn chưa hiểu. Ở trên đời này, trừ cha và bà còn có ông đối xử tốt với cháu, có lẽ sẽ không có ai đối xử tốt với giống như dì nhỏ cả." Lý Nhược Hàm và Kha Kha có liên hệ máu mủ, Lý Đức Nghĩa và Lương Dần đều tin tưởng cô ta nhất định sẽ đối xử tốt với cô bé, đồng thời sẽ thương yêu cô bé. Kha Kha không hiểu thế giới của người lớn, nhưng cô bé có nhận thức của riêng mình. Cô bé lắc đầu phủ nhận lời Lý Đức Nghĩa nói, nhìn ông ta với gương mặt rất ngây thơ: "Người tốt với cháu nhất không phải là dì nhỏ, mà là mẹ nhỏ. Mẹ nhỏ còn tốt với cháu hơn cả bà, cháu chỉ muốn mẹ nhỏ thôi. Nếu như dì nhỏ và cha kết hôn rồi thì mẹ nhỏ sẽ không về được nữa." "Kha Kha!" Tào Lan vừa đứng lên đã lập tức lao về phía Kha Kha, muốn kéo cô bé xuống, nhưng chợt dừng lại vì ánh mắt của Lý Đức Nghĩa nhìn sang. Bà ta lập tức trở nên rụt rè, rõ ràng rất sợ Lý Đức Nghĩa. Lý Đức Nghĩa từ nhỏ đã sinh ra trong thế gia, còn luôn giàu có. Mà Tào Lan thì sao? Bà ta chỉ là một phụ nữ sống ở nông thôn. Theo lý, khi Nhược Tình gả cho Lương Dần thì bà ta cũng có thể bám vào nhà họ Lý. Bây giờ, con trai bà ta sắp cưới con gái nhỏ nhà bọn họ, bà ta chắc chắn không thể ngẩng đầu nhìn gia đình nhà họ Lý được. Một ánh mắt của Lý Đức Nghĩa đã có thể khống chế tất cả tâm trạng của bà ta. Lý Đức Nghĩa thấy Tào Lan đứng lại mới thu hồi tầm mắt của mình. Trong trường hợp như vậy, người phụ nữ như Tào Lan chỉ biết gây ra chuyện xấu thôi. Ngăn cản bà ta chính là cách tốt nhất. Hôm nay, Lý Nhược Hàm và Lương Dần là nhân vật chính của buổi lễ này. Bất kể Kha Kha có yêu cầu thế nào, bọn họ cũng phải dỗ cho đứa trẻ đi xuống trước. Đặc biệt là hôm nay còn có Mạnh Kiều Dịch ở đây, bọn họ không thể làm cho người ta chê cười ngay trong lần đầu tiên gặp mặt được. "Kha Kha, cháu có tin ông ngoại không?" Lý Đức Nghĩa khẽ xoa đầu Kha Kha. Ông ta vẫn luôn kiên trì với người cháu ngoại này. Trên mặt Kha Kha vẫn có phần xoắn xuýt, nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của ông ngoại, cô bé vẫn gật đầu. Lý Đức Nghĩa cười, tiếp tục dụ dỗ: "Vậy trong trường hợp nghiêm túc như vậy, có phải cháu nên làm một cô bé ngoan không? Những chuyện khác thì chờ đón tiếp các chú dì này xong, chúng ta sẽ nói chuyện được không?" "Không được, ông ngoại lừa cháu." Kha Kha lắc đầu từ chối Lý Đức Nghĩa: "Nếu như tất cả mọi người không ở đây, vậy Kha Kha sẽ không còn được gặp lại mẹ nhỏ nữa." Bởi vì khi ở nhà, bà chưa bao giờ để cô bé gọi điện thoại cho Vạn Tố Y, cô bé căn bản không có cơ hội có thể gặp được. Nếu như hôm nay để dì nhỏ lấy cha, vậy có thể sau này cô bé sẽ không được nhìn thấy mẹ nhỏ nữa. Vạn Tố Y vẫn đặt ở trên đầu gối của mình và nhìn trò nực cười trước mắt này, lúc này hai tay không khỏi trở nên căng thẳng. Chợt có một cảm giác ấm áp lan tràn từ lòng bàn tay đến ngực. Dù thế nào, Vạn Tố Y cũng không ngờ người đứng ra thay mình sẽ là một đứa trẻ. Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Kha Kha, Vạn Tố Y rất xúc động, viền mắt tự nhiên ửng đỏ. Mạnh Kiều Dịch tất nhiên biết mẹ nhỏ được đứa trẻ này nhắc tới là Vạn Tố Y. Anh nghiêng đầu, chạm vào trên đầu Vạn Tố Y và nói: "Y Y nhất định sẽ là một người mẹ tốt." "Cho dù lúc đầu Kha Kha không thích em, nhưng cô bé rất hiểu chuyện." Vạn Tố Y dựa sát vào trong lòng Mạnh Kiều Dịch nói khẽ. Mạnh Kiều Dịch ôm cô, nắm tay cô nhưng không nói gì nữa. Trên đài, Kha Kha vẫn đang kiên trì. Lương Dần cuối cùng không bình tĩnh được nữa. Hắn đi tới và cúi người ôm Kha Kha, ghé sát bên tai cô bé nói thầm một câu. Cô bé lập tức xoay người nhìn Lương Dần, rõ ràng giống như muốn tìm chứng cứ. Hắn nhìn cô bé mỉm cười và gật đầu. Lúc này, thái độ của cô bé lập tức thay đổi, đi tới trước mặt Tào Lan và nói: "Bà, chúng ta đi xuống thôi." Lý Đức Nghĩa nhíu mày nhìn Lương Dần, không biết hắn rốt cuộc đã nói gì với Kha Kha mà có tác dụng như vậy. Nếu Lương Dần có biện pháp, vì sao lúc đầu không đi ra ngăn cản Kha Kha mà kéo dài đến bây giờ, dường như muốn nói cho người khác biết hắn lợi hại hơn mình vậy? Lý Đức Nghĩa không thích Lương Dần. Hành động của hắn lúc này càng khiến ông ta không vui hơn, giống như bất kể ông ta làm gì cũng sai lầm vậy. Nhưng đây là đám cưới của Lương Dần, vẫn phải do Lương Dần tự mình giải quyết vấn đề khó khăn trong buổi lễ của mình. Kha Kha ngồi về chỗ và len lén nhìn về phía Dương Chi Thủy mấy lần. Cô bé không che giấu được vẻ vui mừng, một tay che miệng và len lén nói cho cô biết: "Dì, hôm nay cháu có thể gặp mẹ nhỏ của cháu đấy." "Thật à?" Nhìn Kha Kha vui mừng như vậy, trong lòng Vạn Tố Y thấy hơi chua xót. Kha Kha lập tức gật đầu, thật lòng mừng rỡ nói: "Đúng vậy! Vừa rồi cha đã len lén nói cho cháu biết, chờ đến khi buổi hôn lễ kết thúc, cha sẽ dẫn cháu đi gặp mẹ nhỏ." "Cháu rất nhớ mẹ nhỏ, đã lâu rồi cháu không được gặp mẹ nhỏ." Khi nói ra những lời này, trên gương mặt đáng yêu của cô bé đầy vẻ sung sướng. Kha Kha càng vui mừng, trong lòng Vạn Tố Y càng thêm chua xót. Cô có thể giả vờ vô tình không liên lạc với cô bé, bởi vì cô đã lớn nên biết đây là cách tốt nhất cho cô bé. Nhưng cô bé không biết vậy. Trong lòng cô bé có thể đã xem Vạn Tố Y là mẹ mình. Vạn Tố Y giơ tay lên khẽ xoa đầu Kha Kha, dù trên mặt cô vẫn tươi cười nhưng không giấu được sự đau lòng. Trên đài đang nói gì đó vô cùng náo nhiệt, nhưng Vạn Tố Y không biết, tất cả sự chú ý của cô đều tập trung ở trên người Kha Kha. Khi buổi lễ sắp kết thúc, Vạn Tố Y không đợi được nữa, cô khoác một tay lên cánh tay của Mạnh Kiều Dịch và đề nghị: "Chúng ta về trước đi." "Được." Hôm nay Mạnh Kiều Dịch đến đây chỉ vì muốn đi cùng cô, nếu cô không muốn ở lại, anh tất nhiên cũng sẽ rời đi. Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch rời đi đúng vào lúc buổi hôn lễ náo nhiệt nhất. Bọn họ đi vào lúc này sẽ không bị ai chú ý. Ra khỏi hội trưởng, bên ngoài đã tối rồi. Gió đêm hơi lạnh làm đầu óc người ta tỉnh táo lại, ném sạch những tiếng ồn ào của buổi lễ. Vạn Tố Y nắm tay Mạnh Kiều Dịch và nhanh chóng hòa nhập vào trong bầu không khí se lạnh nhưng thoải mái này. Cô mỉm cười nói với anh: "Em hát một bài cho ông chủ Mạnh nghe nhé?" Cô chưa bao giờ từng chủ động đề nghị biểu hiện tài hoa của mình, Mạnh Kiều Dịch có phần chờ mong về bài hát này của cô: "Được, anh đây rửa tai lắng nghe." Một tay của Vạn Tố Y kéo tai của Mạnh Kiều Dịch lại và khẽ cười nói: "Vậy thì anh cần phải rửa sạch tai mới được." Cô mỉm cười và hắng giọng chuẩn bị. Cô thật sự có một bài hát đặc biệt thích hợp bầu không khí lúc này.