Kha Kha cúi đầu, Lương Dần không nhìn thấy được ánh mắt cô bé, nhưng có thể cảm giác được tâm tình của cô bé không tốt. Lương Dần chỉ cho rằng cô bé nổi tính trẻ con nên giơ một tay về phía đỉnh đầu cô bé định an ủi, chợt cô bé lại mở miệng nói: "Bởi vì... Dì nhỏ hại chết mẹ..." "..." Vì câu nói này của Kha Kha, nụ cười an ủi trên mặt Lương Dần lập tức biến mất. "Con nói gì?" Lương Dần nhíu mày, giọng nói nghiêm lại. Kha Kha cắn khóe miệng của mình, không chịu nói. Lương Dần vốn muốn hỏi Kha Kha thêm vài câu, nhưng lúc này Tào Lan lại ra ngoài tìm Kha Kha, thấy hai người đứng ở cửa thì mỉm cười đi tới: "Không phải nói đi rửa tay sao? Sao lại đứng đây? Kha Kha nhanh đi đi, mẹ con đang sốt ruột chờ ở bên trong kia." "Cô ta không phải là mẹ cháu!" Kha Kha nghe được bà mình gọi vậy thì phản đối rất cương quyết Tào Lan. Kha Kha chưa bao giờ nói với Tào Lan như vậy khiến bà ta nhất thời sửng sốt. Trong ánh mắt Kha Kha đầy lạnh lùng, lao qua bên cạnh bà ta và chạy ra ngoài. "Đứa trẻ này..." Tào Lan không có cách nào hoàn hồn, bà ta hình như không tìm thấy được hình bóng ngoan ngoãn trên người Kha Kha. Tào Lan xoay người hỏi Lương Dần: "Con nói gì với nó mà để nó kích động như vậy?" "..." Lương Dần lặng im, vẫn không trả lời Tào Lan. Lương Dần không biết nên trả lời Tào Lan như thế nào, hắn không thể nói lại lời của Kha Kha cho bà ta biết được. Tào Lan cho rằng thái độ của Lương Dần chứng minh lời mình nói thì nash mắt có phần kỳ lạ: "Chẳng lẽ vì gặp Vạn Tố Y sao?" "Vào trong đi." Lương Dần ngắt lời Tào Lan, không trả lời nhưng vẫn chưa hết hoảng hồn. Tào Lan khẽ thở ra một hơi, cũng không hỏi nữa. Nhưng trong lòng biết rất rõ, muốn Kha Kha tiếp nhận Lý Nhược Hàm thì không chỉ cần có thời gian, sợ rằng cô ta rất khó có thể được cô bé tiếp nhận. Nhưng muốn Lý Nhược Hàm đối xử tốt với Kha Kha cũng không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa cô ta đã sắp có con riêng, đợi đến khi đó cô ta còn có thể quan tâm tới Kha Kha sao? Tào Lan và Lương Dần đều không biết, rất nhiều chuyện bây giờ cũng chỉ có thể tới đây hay đó. Lần này Lương Dần và Vạn Tố Y gặp mặt, hắn không có cách nào quên được, nhưng cô về đến nhà đã quên rồi. Hôm nay phải tắm cho Yến Yến, Vạn Tố Y sẽ không giao chuyện như vậy cho Mạnh Kiều Dịch mà luôn tự làm. Cô tắm cho Yến Yến, chẳng bao lâu anh cũng vào theo, trong tay có thêm một cái khăn lông, rõ ràng là chuẩn bị cho Yến Yến. "Cảm giác khi tự mình làm thế nào?" Mạnh Kiều Dịch dựa vào cạnh cửa nhìn Vạn Tố Y hỏi. Vạn Tố Y cười, tiếp tục tắm cho con gái: "Rất tốt, chưa từng bỏ sót chút đáng yêu nào của con cả." "Hay em cũng tắm cho anh luôn? Em không bỏ sót chút nào của con gái, vậy có phải cũng không nên bỏ sót anh không?" Mạnh Kiều Dịch cố ý trêu chọc Vạn Tố Y. Vạn Tố Y trừng mắt nhìn anh, khẽ nói: "Đáng ghét." Nói xong, cô đưa con gái đã tắm xong vào chiếc khăn tắm trên tay của Mạnh Kiều Dịch. Sau khi Vạn Tố Y giao cho anh xong thì không để ý đến con gái đang ê a, cũng không để ý tới anh đang cúi đầu cười nữa. Vạn Tố Y ra khỏi phòng tắm và kiểm tra điện thoại, có ba cuộc gọi nhỡ đều từ một số. Cô không định gọi lại, nhưng lại nhìn thấy tin nhắn từ số này gửi đến. "Nếu như em có thời gian, có thể gặp mặt Kha Kha một lần không, con bé đang trong thời kỳ đặc biệt cần em giúp. Tôi biết đưa ra yêu cầu như vậy có phần quá đáng... Nhưng tôi không có cách nào, con bé rất nhớ em." Tin nhắn cuối cùng còn thêm tên Lương Dần. Chắc hắn không có cách nào liên hệ với cô, hoặc lo lắng cô nhìn thấy số điện thoại của mình sẽ không nhận, bởi vậy mới dùng số lạ. Vạn Tố Y đã không còn cảm xúc gì với Lương Dần, bất luận là tiêu cực hay không i, nhưng đối với Kha Kha... Vạn Tố Y không thể hoàn toàn vứt bỏ được, đứa bé này giống như con gái của cô, cùng cô vượt qua những ngày tháng khó có thể quên. Vạn Tố Y nhìn số điện thoại nhưng không vội vàng trả lời, cô vẫn đang do dự. Lúc này, Mạnh Kiều Dịch ôm đứa trẻ đi ra, thấy cô do dự thì mở miệng nói: "Sao vậy? Có chuyện không tốt hả em?" Vạn Tố Y lắc đầu, lại gật đầu, sau đó nói: "Không thể nói là chuyện tốt hay xấu, chỉ là em không biết lựa chọn thế nào thôi." "Chuyện gì?" Mạnh Kiều Dịch thấy Vạn Tố Y hình như thật sự khó xử nên giọng nói và thái độ cũng trở nên nghiêm túc hơn. "Anh xem thử." Từ trước đến nay, giữa Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch chưa từng có gì giấu giếm, cho dù là chuyện liên quan tới Lương Dần, cô cũng không giấu anh. Mạnh Kiều Dịch tự nhiên cầm điện thoại của cô mà không cảm thấy có gì không ổn. Tốc độ Mạnh Kiều Dịch xem tin nhắn rất nhanh, xem xong cũng không suy nghĩ nhiều đã thay cô quyết định: "Nếu như cần, em có thể đi gặp. Em biết anh vẫn luôn tin tưởng em." "Em không phải là lo lắng anh chú ý, mà là... em không biết mình có nên đi gặp không." Vạn Tố Y tất nhiên biết Mạnh Kiều Dịch tin tưởng mình, chẳng qua cô lo lắng mình làm ra lựa chọn sai lầm. Cho dù để cô bé có thể quên mình cố gắng sống trong gia đình mới, hay tránh đi rắc rối không cần thiết giữa cô và nhà họ Lương, lúc đầu cô không nên gặp Kha Kha. Chuyện đã kiên trì tới bước này, nếu như bây giờ buông tha thì mọi chuyện Vạn Tố Y và Kha Kha trước đó bỏ ra đều uổng phí. "Đúng, chuyện này quả thật phải suy nghĩ kỹ." Mạnh Kiều Dịch gật đầu, nhắc nhở cô: "Em hiểu rõ con bé nhất, con bé có tâm tư gì hẳn em cũng biết, em nên suy nghĩ xem gặp hay không gặp có ảnh hưởng tới con bé thế nào." Mạnh Kiều Dịch nói một câu như vậy trái lại khiến cho Vạn Tố Y bừng tỉnh, cô khẽ gật đầu, không suy nghĩ nữa mà nhắn tin trả lời. Ngày hôm sau, ở một quán cà phê, Kha Kha đặc biệt hưng phấn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, lo lắng bỏ qua bất kỳ một người nào đi ngang qua. Cô bé đang nóng nảy và kích động thì thấy Vạn Tố Y xuất hiện ở cửa quán cà phê, cô bé đứng phắt dậy: "Con ở đây, ở đây." Vạn Tố Y nghe giọng nói của Kha Kha thì nhìn về phía cô bé. Tối hôm qua, sau khi suy nghĩ, cô vẫn tới gặp cô bé. Theo như hiểu biết của cô về cô bé, cô bé sẽ không dễ dàng quên cô, cũng không có cách nào quên tình cảm ba năm giữa cô và cô bé. Kha Kha là một đứa bé hiểu chuyện. Vạn Tố Y nghĩ, hai người gặp mặt ở trong phạm vi bình thường chắc không có vấn đề gì, cho nên cô tới. "Mẹ nhỏ, vì sao lâu vậy mà mẹ không tới gặp con... Thậm chí cũng không nhận điện thoại của con nữa." Thấy Vạn Tố Y, Kha Kha theo bản năng quên đi thất vọng, chỉ nhớ rõ sự tủi thân của mình, cô bé có tình cảm với Vạn Tố Y hơn ai khác.