“Thừa Thiệu Lâm, nếu anh có mục đích khác, tôi sẽ thực sự đuổi anh ra ngoài.” Cô sẽ không để Thừa Thiệu Lâm cảm thấy mình dễ bị bắt nạt. Nguyễn Ca nói rồi lấy điện giật từ ngăn kéo bên cạnh ghế sofa: “Trong cái nhà này, đâu đâu cũng có, nếu dám lộn xộn, tôi sẽ không tha cho anh.” “Em nghĩ anh là người như thế nào vậy?” Ngay cả khi Thừa Thiệu Lâm có mục đích gì với Nguyễn Ca, thì đều làm cho Nguyễn Ca can tâm tình nguyện. Nguyễn Ca từ chối trả lời câu hỏi của Thừa Thiệu Lâm, “Tóm lại, tôi không quan tâm, đừng nghĩ đến việc tiếp cận tôi.” Thừa Thiệu Lâm bực bội và ngồi trở lại vị trí ban đầu của mình. Làm thế nào mà hắn cảm thấy rằng có một sự thay đổi dễ dàng ngày hôm nay, quay trở lại giải phóng. Chuyện về Thừa Thiệu Lâm Nguyễn Ca rất khó để mở lời với Vạn Tố Y và Nhạc Nhất Nhạc. Nhưng mà, mấy ngày này Nguyễn Ca chỉ muốn có người nói chuyện. Mấy ngày nay cô ấy chỉ ở trong nhà. Cô ấy chỉ có thể nghe thấy giọng nói của Thừa Thiệu Lâm. Cô ấy đã mệt mỏi với nó rồi. Bây giờ chỉ muốn ai đó nói chuyện với mình. Người đó chỉ cần không phải Thừa Thiệu Lâm. Khi Nguyễn Ca đã chuẩn bị phàn nàn với Vạn Tố Y, thì Vạn Tố Y lại mời Nguyễn Ca đến nhà cô. Nguyễn Ca vị nhốt trong nhà mấy ngày chi muốn ra ngoài hít thở không khí. Đây là một cơ hội tốt. Nguyễn Ca chẳng suy nghĩ gì mà đồng ý luôn. Cô ấy cúp điện thoại và nói với Thừa Thiệu Lâm: “Tôi có một bữa tiệc quan trọng đi vào ngày mai.” Trong nhiều ngày, Thừa Thiệu Lâm luôn sử dụng nhiều lý do khác nhau để cản trở cô ấy đi ra ngoài. Ngày mai, dù sao thì cô ấy cũng sẽ ra ngoài. “Phải rồi! Sau đó hãy mang anh theo.” Thừa Thiệu Lâm Không ngại mà nói. “Anh điên không? Anh sẽ làm gì trong bữa tiệc với con gái?” Có một người đàn ông không thể nói với Thừa Thiệu Lâm vào lúc này. Chỉ cần hắn biết, hắn sẽ phải đi theo, nhưng Nguyễn Ca sẽ không bao giờ lấy hắn. Thừa Thiệu Lâm nhướn mày và nhìn Nguyễn Ca. Dường như đang nhìn xem cô ấy có nói dối không: “Người bạn nào?” “Anh nghĩ anh được phép quản tôi à?” “Bây giờ anh là một người bị thương và cần một người chăm sóc.” “Tố Y.” Nghe được Thừa Thiệu Lâm giống như bình thường mà nói, ban đầu định khó tình với Nguyễn Ca nhưng cô ấy lại trả lời thành thật. Thừa Thiệu Lâm bây giờ không thể nắm bắt được bất cứ điều gì của cô, mà chỉ để nắm bắt tiêu chuẩn đặc biệt trái tim tội lỗi của cô. “Đi đi.” Nghe thấy tên Vạn Tố Y, Thừa Thiệu Lâm dường như cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng cũng để cô ấy đi. Nguyễn Ca bất khả tư nghị nhìn Thừa Thiệu Lâm, đơn giản để cho cô ấy đi vậy sao? Điều này không giống như những gì Thừa Thiệu Lâm sẽ làm. Về Vạn Tố Y, Thừa Thiệu Lâm đã thấy, con người không tệ, quan trọng nhất là đáng tin cậy, cùng với việc Vạn Tố Y mang thai, không nên đến một số dịp gợi cảm với Nguyễn Ca. Nguyễn Ca ban đầu muốn hỏi tại sao Thừa Thiệu Lâm nghe Vạn Tố Y lại để cô ấy đi, nhưng lo lắng nói ra Thừa Thiệu Lâm sẽ ăn năn. Trong vài ngày qua, Nguyễn Ca đã cố gắng thuyết phục bản thân nghe Thừa Thiệu Lâm. Đợi qua khoảngthời gian này, đợi băng của Thừa Thiệu Lâm được tháo ra. Nguyễn Ca sẽ lập tức đá anh ta đi, một phút cũng không cho ở lại. Nhưng ngày mai, sẽ đến nhà Vạn Tố Y để tạm thời trốn thoát, tâm trạng Nguyễn Ca vẫn tốt. Lo lắng rằng Thừa Thiệu Dịch sẽ ăn năn và Nguyễn Ca đã đến nhà Vạn Tố Y vào sáng sớm hôm sau. Vạn Tố Y vừa thức dậy và không mất nhiều thời gian đã nhìn thấy Nguyễn Ca. Ngạc nhiên hoit: “Sao cậu đến sớm vậy?” “Đến đây ăn sáng, cậu có phần của tớ không?” Nguyễn Ca cũng hơi buồn ngủ, nhưng chỉ chợp mắt một chút và ngồi trong phòng khách của Vạn Tố Y. Vạn Tố Y nghịch cọng tóc trả lời Nguyễn Ca: “Tất nhiên, cậu đợi một chút.” “Tớ sẽ thay quần áo trước.” Vạn Tố Y buộc tóc và đi lên lầu. Nguyễn Ca đang ngồi chán trong phòng khách của Vạn Tố Y. Tuy nhiên, ngay cả khi không có ai nói chuyện với cô ấy, cô ấy vẫn rất hạnh phúc. Thật hạnh phúc khi thoát khỏi Thừa Thiệu Lâm. Vạn Tố Y đã thay đổi cơ thể và rửa sạch nó trước khi đi xuống cầu thang. Cô không quên nói với Mạnh Kiều Dịch: “NguyễnCa bây giờ ở tầng dưới. Sau khi ăn sáng, chúng ta sẽ mua một số nguyên liệu. Sau tất cả, hôm nay có nhiều khách hơn. “” “Tốt.” Những điều này, Mạnh Kiều Dịch lắng nghe sự sắp xếp của Vạn Tố Y. Có một lúc, Mạnh Kiều Dịch đến với thắt lưng của Vạn Tố Y: “Có thứ gì anh ăn không?” “Hôm nay BBQ đi, rất nhiều người.” Vạn Tố Y giữ hai tay trên lưng bàn tay của chính Mạnh Kiều Dịch. Vì Mạnh Kiều Dịch không cho cô vào bếp trong thời gian này, nên chuyển nhà bếp ra ngoài. Mặc dù Vạn Tố Y không giỏi nấu ăn, nhưng sẽ hơi ngứa ngáy khi không chạm vào các thứ này trong một thời gian dài. “Tốt.” Thật hiếm khi thấy Vạn Tố Y cao hứng, Mạnh Kiều Dịch không nghĩ về điều đó. Vạn Tố Y rất vui khi đi vào nhà vệ sinh và sau đó đi xuống cầu thang. Người hầu đã chuẩn bị bữa sáng. Vạn Tố Y nhìn Nguyễn Ca đang ngồi trên ghế sofa và nói, “Cậu đang làm gì ở đó vậy? Ăn đi.” “Được rồi.” Nguyễn Ca không mơ hồ với Vạn Tố Y, ngồi xuống chỗ của Vạn Tố Y. Nguyễn Ca lại ở đây. Rất thoải mái vươn vai. Thở dài: “Tớ mấy ngày này kiệt sức quá cuối cùng cũng có thể có một bữa sáng ngon miệng.” “Có chuyện gì vậy? Thức khuya để quay phim à?” Vạn Tố Y sắp xếp đồ ăn cho Nguyễn Ca, hỏi cô ấy về buổi khai mạc. Nguyễn Ca lập tức lắc đầu: “Không quay, nhưng mệt hơn quay phim.” “Ừ?” Vạn Tố Y nhìn chằm chằm vào Mạnh Kiều Dịch, chờ đợi câu chuyện. “Tớ luôn muốn nói chuyện với cậu, nhưng tớ chưa bao giờ có cơ hội.” Nguyễn Ca nhấp một ngụm sữa và biết rõ con người không thể toàn vẹn và cũng không động bữa ăn chính. “Có chuyện gì vậy?” Nguyễn Ca nghe mà thở dài hỏi lại:”Còn nhớ hôm mà cậu với Nhất Nhạc rời đi không?” “Tất nhiên.” Chỉ mới vài ngày trước, Vạn Tố Y đã không nhớ gì cả đến bây giờ gần như quên sạch. “Tớ nghĩ hôm đó Thừa Thiệu Lâm đã biến mất. Thực ra, không có chuyện đó. Tớ đã đợi cho đến khi tớ gửi lại cho cậh. Hắn đã xuất hiện trong nhà tớ. Sau đó, bọn tớ có một vài chuyện nhỏ. Tóm lại!” Nguyễn Ca muốn đem từng chuyện từng chuyện kể hết với Vạn Tố Y, nhưng mới kể được một nửa, phát hiện căn bản không thể kể hết, nên đã kết thúc giữa câu chuyện và trực tiếp đoạn cao trào: “Tóm lại, tớ thấy tay Thừa Thiệu Lâm bị gãy. Hắn ở nhà tớ nhờ tớ chăm sóc hắn, vì vậy mấy ngày nay tớ đã không nhàn rỗi gì cả. “ “...” Vạn Tố Y hơi sốc nhìn Nguyễn Ca. Cô đã lâu không nghe một câu chuyện ly kỳ như vậy: “Nhất Nhạc cường hãn như vậy sao?” Điều này là quá lợi hại rồi đấy? Điểm chú ý của Vạn Tố Y hoàn toàn khác với Nguyễn Ca. Nguyễn Ca đập bàn, để Vạn Tố Y lắng nghe những điểm chính: “Vấn đề không nằm ở đây! Vấn đề là mấy ngày nay tớ đã phải chịu đựng.” Vạn Tố Y ngay lập tức nhìn Nguyễn Ca với sự cảm thông. Từ những gì cô ấy nhấn mạnh, không khó để thấy cô ấy thực sự đã chịu đựng rất đau đớn trong những ngày này. Nếu cô ấy không có một chút đồng cảm, thì thực sự không có tính người.