Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dịch, lúc này trong đôi ánh mắt sáng ngời dường như phủ lên một lớp sương mờ, chỉ có thể nhìn thấy mắt cô, nhưng không thể biết được cô đang suy nghĩ gì, trong mắt có cảm xúc gì. "Bởi vì bệnh của anh có chuyển biến tốt, anh muốn hoàn toàn chữa khỏi bệnh cho mình trước tháng năm sao?" Con ngươi trong mắt Vạn Tố Y chuyển động, có phần thăm dò và khổ sở, nhưng chỉ không có sự tin tưởng. "Anh..." "Tôi có thể nhìn ra được." Vạn Tố Y đẩy tay anh ra và ngồi lại vị trí cũ của mình: "Tình hình của anh đã tốt hơn trước đây rất nhiều. Tôi nhớ khi vừa mới kết hôn với anh, anh nhìn thấy phụ nữ sẽ nhíu mày, tất cả mọi người giúp việc trong nhà đều là đàn ông. Cho dù là dì Tống cũng được thuê sau khi tôi đến đây. Mỗi lần Dì Tống đưa thức ăn lên đều vòng qua anh, chưa bao giờ dám chủ động tiếp lời anh... Mỗi lần anh đưa tôi ra ngoài mà gặp phải phụ nữ thì sắc mặt anh đều không dễ nhìn, lần nào cũng tránh rất xa, không hề chủ động chào hỏi bọn họ... Khi đó tôi còn tưởng rằng anh làm vậy vì tốt với tôi. Tôi cho rằng... anh chỉ tốt với mình tôi. Nhưng hóa ra, tất cả những điều này đều bởi vì anh không thể..." Vạn Tố Y nghĩ tất cả những gì anh tốt với mình trước đó đều chỉ vì muốn chữa bệnh. Đây là mới là điều khiến cô thấy đau đớn nhất. Nhưng cô nhất định phải đối mặt với nó: "Bây giờ tình hình của anh rõ ràng đã có chuyển biến tốt, cho dù bên cạnh có người phụ nữ khác, anh cũng không cần cố ý giữ khoảng cách, có thể giao lưu bình thường với người khác." Vạn Tố Y không phải không phát hiện ra sự thay đổi của Mạnh Kiều Dịch, cô chỉ chưa từng suy nghĩ theo hướng khác. Cô thấy anh không ghét những người phụ nữ khác như trước nữa thì mừng thay cho anh. Cô cũng muốn anh có thể mau chóng trở lại cuộc sống của người bình thường. "Y Y nghĩ về anh như vậy sao?" Mạnh Kiều Dịch cười khổ. Anh đứng ở trước mặt Vạn Tố Y, trước sau không rời đi, cũng chưa từng ngồi xuống, mà đối mặt với cô nói: "Anh thừa nhận lúc đầu anh ở cùng với em, đúng là có tâm lý thăm dò, cũng thật sự có phần muốn lợi dụng... Trước khi tiếp xúc với Y Y, anh chưa từng có người phụ nữ nào, rất xấu hổ vì anh không hiểu gì về tình cảm. Nhưng sau khi có em, anh đã bỏ qua tất cả những suy nghĩ cố chấp vốn có của mình. Anh xác định bất kể là vấn đề của anh có được giải quyết hay không, em vẫn là bà Mạnh." Đối mặt với lời tuyên bố thâm tình của Mạnh Kiều Dịch, Vạn Tố Y lại giống như đã xây dựng cho mình một tấm lá chắn, không thể nào nghe lọt được. Cô bình tĩnh ngồi ở vị trí của mình, thờ ơ với những lời anh nói. "Ngài Mạnh, ngày mai có thời gian thì chúng ta đi tới cục dân chính một chuyến. Nếu như có gì lo lắng, băn khoăn về tôi, anh có thể yên tâm. Chuyện liên quan giữa chúng ta, tôi sẽ không nói một câu nào với bên ngoài. Cả việc riêng tư cá nhân của anh cũng vậy." Vạn Tố Y trịnh trọng hứa hẹn với Mạnh Kiều Dịch. Nhưng khi vừa nói ra miệng, cô mới ý thức được một vấn đề nên nói với anh với vẻ áy náy: "Xin lỗi, hôm qua tôi đã nói vấn đề của anh... cho Nhất Nhạc. Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ căn dặn cô ấy không được nói cho bất kỳ kẻ nào khác!" "Em nói với ai cũng được, anh căn bản không quan tâm người khác có biết anh là kẻ biến thái hay hung thủ giết người hay không." Mạnh Kiều Dịch nặng nề thở ra một hơi, chân mày không vui nhíu chặt lại. Cho dù là vấn đề gì thì anh cũng có thể ứng phó được, nhưng bây giờ anh gặp phải một vấn đề nan giải. Đó là Vạn Tố Y căn bản không nghe lọt những lời anh nói. Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y đang nói chuyện với nhau, nhưng hai người chẳng khác nào luôn nói về hai đề tài khác nhau. Vạn Tố Y lựa chọn không để ý tới lời anh nói, dù anh nói thế nào đi nữa cũng vô dụng. "Em không tin anh sao?" Mạnh Kiều Dịch cúi người, chống hai tay ở hai bên nà Vạn Tố Y, khóa cô ở trong lòng mình. Vạn Tố Y không né tránh sự va chạm của anh, ngước mắt nhìn anh với vẻ mặt lạnh lùng: "Tôi từng tin anh." "Hiện tại thì sao?" Sâu trong đáy mắt Mạnh Kiều Dịch là sự truy hỏi, anh không từ bỏ ý định. Nghe thấy vấn đề này, Vạn Tố Y không có cách nào nhìn vào ánh mắt anh để trả lời được. Cô tránh tầm mắt của anh nói: "Không tin." Nếu như Vạn Tố Y chưa từng trải qua một cuộc hôn nhân, có lẽ cô sẽ tin. Nhưng bị một người lừa gạt, lại bị một người khác lừa gạt, với cô đã không có gì khác nhau cả. Bất cứ chuyện gì cô đều có thể không lý trí, dây dưa, nhưng duy nhất chỉ có tình cảm và lừa dối là không được. Ở dưới tình huống cô không biết rõ, cô cũng bỏ đi tất cả suy nghĩ tin tưởng Mạnh Kiều Dịch có sẵn, cho rằng anh không giống với những người khác, là người đáng để cô tin tưởng. Nếu như cô không phát hiện ra đơn ly hôn này, cô sẽ cảm thấy như vậy. Nhưng lúc này, so với tin tưởng bất kỳ người nào, cô càng tin tưởng vào những gì mình nhìn thấy, nghe được hơn. Hơn nữa, bản thân Mạnh Kiều Dịch đã tự mình thừa nhận. "Có phải bây giờ anh nói gì cũng không có tác dụng, đúng không?" Lần đầu tiên Mạnh Kiều Dịch có cảm giác bất lực như vậy. "Đúng." Vạn Tố Y ngước mặt, bất an nuốt nước bọt vài lần. Mạnh Kiều Dịch cười gượng, chậm rãi từ trước mặt Vạn Tố Y ngồi dậy: "Có phải Y Y cho rằng tiếp theo anh nên đồng ý với đề nghị của em, đúng không?" Chẳng lẽ không đúng sao? Vạn Tố Y không hiểu, nhìn Mạnh Kiều Dịch. Nếu anh đã biết anh nói gì cô cũng sẽ không tin nữa, anh còn muốn kiên trì làm gì? Mạnh Kiều Dịch xoay người lên tầng mà không nói một lời. Vạn Tố Y không rõ ý của Mạnh Kiều Dịch. Cô ngồi ở trên sô pha có chút do dự, sau đó ngón tay đặt ở hai bên thành ghế sô pha vô thức khẽ động đậy. Rốt cuộc Mạnh Kiều Dịch có ý gì vậy? Vạn Tố Y chậm rãi đứng lên. Mạnh Kiều Dịch đã không có ở đây, cô còn ở lại làm gì nữa. Cô vừa đứng dậy đã thấy Mạnh Kiều Dịch đi từ trên tầng xuống. Anh cầm trong tay một tập những tờ thỏa thuận. "Cái này sẽ không tồn tại." Mạnh Kiều Dịch xé tờ thỏa thuận ly hôn ở ngay trước mặt Vạn Tố Y. "Nó chẳng qua chỉ là giấy mà thôi." Cái này xé rồi còn có thể có nữa. Hơn nữa, từ trước đến nay Vạn Tố Y đều không dựa vào nó để giữ cảm giác an toàn cho mình. Thứ cô muốn không phải là hôn nhân không phá vỡ, mà là Mạnh Kiều Dịch thật sự. Nhưng ngay từ lúc đầu, anh đã không trao bản thân anh cho cô. Mạnh Kiều Dịch hít sâu một hơi, trên gương mặt đẹp trai có thêm một phần khẳng định: "Em cũng nói đến 22 tháng 5 chỉ còn mấy tháng, chúng ta sẽ cứ kéo dài như vậy sao?" "..." Vạn Tố Y nhíu mày, nuốt nước bọt và nói không được lưu loát: "Anh… cuối cùng anh muốn nói gì?" "Anh sẽ không ly hôn, bất kể là 22 tháng 5 năm nay hay 22 tháng 5 sang năm, hoặc mười năm sau, năm mươi năm sau, anh đều sẽ không ly hôn." Mạnh Kiều Dịch nhìn Vạn Tố Y và nói với vẻ vô cùng chắc chắn, hoàn toàn không do dự. "Anh chơi xấu!" Giọng nói của Vạn Tố Y cao hơn. Có thể bản thân cô cũng không hề phát hiện ra trong giọng điệu của mình có chút thẹn quá hóa giận. Mạnh Kiều Dịch nghe cô nói ba chữ này thì trái lại mỉm cười nói: "Cứ coi như anh chơi xấu đi." Giữa bọn họ, ban đầu chính là anh chơi xấu với cô, có thêm một lần nữa cũng không tính là nhiều. Thấy Mạnh Kiều Dịch cười, mặt Vạn Tố Y đỏ lên. Vì sao chuyện này vốn rất nghiêm túc, cuối cùng lại trở thành kết cục như vậy chứ?