Tào Lan không hẳn là hoàn toàn nhẫn nhục, hoàn toàn không có ý kiến về Lí Nhược Hàm. Trước đây, khi mà Lí Nhược Hàm vẫn còn đối tốt với Tào Lan, bà vẫn có thể chịu đựng tính xấu của cô ta, bao gồm cả sau này Lí Nhược Hàm đối với bà ta không mấy thiện cảm nữa, bà cũng chiều theo ý cô. Nhưng chuyện hôm buổi họp lớp của Tào Lan, bà ta tuy rằng ngoài mặt nói giúp Lí Nhược Hàm nhưng trong lòng không mấy vui vẻ. “Tôi lại cứ tưởng bà Tào rất vừa ý Lí Tổng giám sát chứ.” Vạn Tố Y cười mà nói, trong khẩu khí không để lộ cảm xúc của bản thân. Vì ngay từ đầu, Vạn Tố Y đã mở đầu câu chuyện bằng câu nói đi vào đúng suy nghĩ của Tào Lan, nên dù bà có muốn không thổ lộ nữa cũng không dừng lại được. Tào Lan cười, sự không vừa lòng với Lí Nhược Hàm biểu hiện ngay trên nét mặt, nhưng lời lẽ nói ra lại như muốn giấu: “ nó cũng có ưu điểm của riêng mình, nhưng nếu như có thể dung hoà được với Vạn Tố Y một chút thì sẽ tốt hơn.” Nói đến Vạn Tố Y, Tào Lan liền ngưng lại sợ Dương Chi Thuỷ không hiểu: “cô biết Vạn Tố Y chứ?” “Có biết.” Vạn Tố Y nói, biểu cảm trên khuôn mặt không mảy may biến đổi. Nghe Tào Lan nhắc đến tên mình, Vạn Tố Y bây giờ không có cảm giác gì nữa, chỉ coi như bà ta đang nhắc đến tên của một ai đó. “Vậy là tốt rồi.” Tào Lan vốn không định nhắc đến Vạn Tố Y, nhưng lỡ nhắc đến rồi, không tiếp nối câu chuyện thì hơi ngại: “cô ta bây giờ thân phận đặc biệt rồi, là vợ của Mạnh Kiều Dịch, trước đây... là con dâu của tôi.” Tào Lan cho rằng, bà với Dương Chi Thuỷ bây giờ đủ quen biết để chia sẻ những bí mật nhỏ. Bà cứ tưởng là khi nói những lời này, Dương Chi Thuỷ sẽ rất ngạc nhiên, nhưng cô khi hề biểu lộ bất cứ biểu cảm nào như bà ta dự tính. “Chẳng nhẽ cô không thấy bất ngờ sao?” Tào Lan thấy phản ứng của Dương Chi Thuỷ thì ngược lại, bà ta rất bất ngờ. “Là tôi nghe tổng giám đốc Lương nói vậy.” Trả lời như thế này, chắc là Tào Lan sẽ không nghi hoặc nữa. Quả nhiên, Tào Lan nghe vậy liền gật gật đầu, không còn vẻ mặt kinh ngạc nữa, nhưng vẫn tỉ mỉ kể tiếp với cô: “Vạn Tố Y đẹp người, cũng đẹp nết; có điều gia cảnh không tốt cho lắm, không thể giúp được gì cho gia đình tôi, nếu như gia cảnh của Lí Nhược Hàm mà kết hợp với cách đối nhân xử thế của Vạn Tố Y thì không còn gì sánh bằng nữa.” Tào Lan nói một cách mạch lạc, không có chút trở ngại nào về mặt cảm xúc. Vừa nói bà ta vừa nhìn nét mặt của Dương Chi Thuỷ, sợ lời nói quá lộ liễu, có ý muốn gỡ lại chút: “tôi nói vậy chắc cô Dương không hiểu cho lắm. Chuyện hôn nhân nhiều khi không chỉ là chuyện tình cảm, mà còn phải cân nhắc nhiều phương diện. Ví như Vạn Tố Y, cô ta cũng chẳng phải lại tìm một người có vị thế cao hơn con trai tôi để kết hôn đấy thôi, con người luôn phải bước về hướng cao hơn.” “Tôi đồng ý với lời bà nói.” Vạn Tố Y buông cốc cà phê bên môi xuống, biết Tào Lan đang đợi câu trả lời của cô nên hào phóng cho bà ta câu trả lời như ý muốn. Tào Lan cười mãn nguyện: “Tôi có thể gặp được người hợp ý như cô Dương đây, đúng là cơ hội hiếm có. Vạn Tố Y cười nhạt, không nói gì nhiều. Có thể khiến Tào Lan giãi bày nhiều đến vậy nếu không phải là người có gia cảnh tốt, thì cũng là người có thực lực. Vạn Tố Y biết rõ, nếu như bây giờ Dương Chi Thuỷ không có gì ngoài tài năng trang điểm, thì Tao Lan cũng sẽ không hề xem trọng cô như vậy. Vạn Tố Y ngồi đối diện Tào Lan nghe bà ta nói chuyện; nhưng những gì bà ta nói, Vạn Tố Y hầu như để ngoài tai. Đến lúc Tào Lan nhắc đến việc chuẩn bị ra về, Vạn Tố Y mới nhanh chóng thu lại điệu cười trên gương mặt. Đâu sẽ là lần cuối Vạn Tố Y gặp mặt Tào Lan, lần sau nếu như còn chạm mặt cô sẽ khiến bà ta phải hối hận. Vạn Tố Y vừa kết thúc cuộc gặp mặt với Tào Lan liền qua gặp Lương Dần. Hôm nay cô có bản hợp đồng cuối cùng cần thương lượng với Lương Dần. Kết thúc hợp đồng này, mối hợp tác giữa cô và Khải Lâm cũng đi vào hồi kết. Lương Dần hôm nay gặp Dương Chi Thuỷ biểu cảm trên mặt tố cáo rằng, anh ta không mấy nhập tâm vào chuyện chính. Mắt anh ta nhìn rất tập trung vào Dương Chi Thuỷ, nhưng hình như không phải đang nghĩ về chuyện hợp đồng. Vạn Tố Y cúi đầu đọc hợp đồng, một lúc lâu sau mới ngẩng lên cười với Lương Dần: “Lương tiên sinh, đã có ai nói với anh là nhìn chằm chằm vào phụ nữ là không lịch sự chưa?” Lương Dần bị câu nói của Vạn Tố Y cắt ngang dòng suy nghĩ, mới nhanh chóng thu lại ánh mắt: “rất là xin lỗi.” Lương Dần dạo gần đây rất hay gặp phải lỗi này, cũng không có cách nào để khắc phục. “Nếu như hợp đồng không có vấn đề gì nữa thì Lương tổng ký tên nhé.” Vạn Tố Y lảng đi, cô không thể hiện ra mặt vẻ giận dỗi, nhưng cũng không để lộ ra cô không hề để ý gì đến anh ta. Lương Dần không mấy tập trung nhìn hợp đồng, bản hợp đồng này vốn là bên công ty Khải Lâm soạn ra, có vấn đề gì hay không thì anh ta là người rõ nhất. Nhìn Lương Dần ký tên vào hợp đồng một cách nhanh gọn dứt khoát, Vạn Tố Y nhướng mày; liền sau đó cũng nhanh chóng ký tên vào hợp đồng. “Sau này chúng ta sẽ ít gặp nhau hơn, bảo trọng nha!” Vạn Tố Y đứng lên khỏi chỗ ngồi, nói lời cáo biệt với Lương Dần. Lương Dần ngồi nhìn Vạn Tố Y mở lời: “cô Dương, tôi có thể hỏi một câu không?” “Anh cứ hỏi.” Lương Dần có chuyện muốn hỏi, vạn Tố Y vẫn rất vui vẻ đáp ứng. Lương Dần nhìn chằm chằm Vạn Tố Y, câu hỏi này nhẽ ra rất khó mở lời nhưng anh ta lại hỏi rất nhanh gọn dứt khoát: “cô có thấy là mình rất giống Vạn Tố Y không?” Không hiểu tại sao, dạo này Lương Dần nhìn Dương Chi Thuỷ thấy rất lạ, cả Vạn Tố Y cũng vậy. Cứ cảm thấy hai người này có mối liên hệ gì đó, nhưng lại không làm rõ được nguyên nhân. Dương Chi Thuỷ nghe Lương Dần hỏi vậy, trên gương mặt có nét cười, tỏ ra như không hiểu anh ta đang nói gì, nhưng vẫn mở miệng trả lời: “đâu chỉ giống thôi đâu” Vạn Tố Y nói câu này rõ ràng là có ý gì đó khác, nhưng Lương Dần lại nghĩ là cô ám chỉ mối quan hệ giữa cô, Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch; nên không mấy để tâm. Vạn Tố Y nói xong câu này, không đợi Lương Dần hỏi lại, cũng không nói gì khác nữa mà cầm hết đồ của mình rồi nói: “hẹn gặp Lương tiên sinh sau nha.” Trước đó, lúc Lương Dần đặt ra câu hỏi, Dương Chi Thuỷ tỏ ra rất hứng thú, khiến Lương Dần tưởng rằng cô sẽ trả lời; không ngờ Dương Chi Thuỷ lại không hề cho anh ta đáp án. Nhìn theo bóng dáng đang rời đi của Dương Chi Thuỷ, Lương Dần cau mày suy tư. Dù rằng Dương Chi Thuỷ không cho anh ta đáp án chính xác nhưng chắc là Lương Dần đã có đáp án cho riêng mình, hơn nữa, là đáp án chắc chắn. Dương Chi Thuỷ chắc là cũng biết sự giống nhau giữa cô và Vạn Tố Y... Một ý nghĩ hỗn độn loé lên trong đầu Lương Dần, khiến anh ta tự cười nhạo bản thân. Từ khi nào anh ta lại dùng nhiều tinh lực để suy nghĩ mấy chuyện vặt vãnh quái lạ như này? Bắt đầu từ khi nào Lương Dần lại bị những chuyện vặt này làm cho phân tâm vậy? Tâm tư của anh ta không nên đặt vào đây, bất kể là Vạn Tố Y hay là Dương Chi Thuỷ; đều không có mối quan hệ gì với anh ta cả. Tâm tư, và cả trái tim của anh ta phải đặt vào công ty Khải Lâm! Không chỉ là Khải Lâm còn cả nhà họ Lí! Tất cả những thứ này anh ta đều phải đoạt được. Lương Dần nghĩ đến đây mới bình tĩnh lại, ánh mắt cũng khôi phục lại lí trí. Có lễ đây mới đúng là Lương Dần như vốn dĩ.