67186. Quả nhiên, bất cứ lúc nào cũng không nên quên năng lực kêu gọi của Nguyễn Ca... Chỉ là một tấm ảnh, cô ấy cũng có thể lên vị trí đứng đầu được. Vạn Tố Y nhìn thấy bình luận dưới Weibo của Nguyễn Ca cơ bản đều xoay quanh chuyện Vạn Tố Y giống ai, nhưng vẫn có người nói cô là Vạn Tố Y - vợ của Mạnh Kiều Dịch. Rất nhiều chuyện đều trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê. Vạn Tố Y thấy rất nhiều bình luận phía dưới nói: "Dương Chi Thủy là tình nhân của Mạnh Kiều Dịch à? Vì sao tôi cảm thấy vợ của ngài Mạnh và Dương Chi Thủy là một người vậy?" Vạn Tố Y nhìn thấy bình luận này nhưng không bối rối, trái lại còn khẽ mỉm cười. "Em cười gì vậy?" Mạnh Kiều Dịch không biết Vạn Tố Y xem được chuyện gì thú vị. Vạn Tố Y vẫn cầm điện thoại di động trong tay, nhưng ánh mắt nhìn qua Mạnh Kiều Dịch và cười cô rất thoải mái: "Bây giờ em rốt cuộc đã hiểu rõ câu ánh mắt của quần chúng đều sáng như tuyết là có ý gì rồi." "Bị người khác nhìn thấu, em không phải nên khó chịu sao? Vì sao trông em còn vui vẻ như vậy?" Mạnh Kiều Dịch nhìn gương mặt đơn thuần của Vạn Tố Y thì nhịn không được khẽ cười hỏi. Vạn Tố Y nhún vai, biểu thị mình cũng không biết: "Em làm sao có thể khống chế được tâm trạng chứ? Thoải mái thì thoải mái thôi. Muốn em ép nó thành không thoải mái cũng khó." "Đồ ngốc, nếu cảm thấy thoái mải thì cứ thoải mái, tại sao phải ép thành không thoải mái chứ?" Mạnh Kiều Dịch ôm cô từ phía sau, mỉm cười trêu chọc nói. Vạn Tố Y dựa vào trong lòng anh và cười: "Em đã lựa chọn được thời gian thích hợp để làm live stream, nhưng còn chưa nghĩ ra nên bắt đầu như thế nào." Bỗng nhiên nhắc tới live stream, Mạnh Kiều Dịch nghĩ cách thay cô: "Không phải Y Y là bạn của Nguyễn Ca sao?" Mạnh Kiều Dịch chỉ nói một câu như vậy nhưng cô đã hiểu được ý anh, mắt sáng lên nói: "Anh nói vậy cũng là cách hay." Gần đây Nguyễn Ca không có việc gì làm, vẫn luôn ở bên cạnh Vạn Tố Y. Cô cũng không giỏi về chuyện live stream, nhưng cô ấy nhất định có thể giải quyết dễ dàng. Có thêm cô ấy, chắc cũng có thêm một cách nhìn. "Để em suy nghĩ thêm." Vạn Tố Y không thể lập tức quyết định được, cô vẫn phải hỏi ý kiến của Nguyễn Ca mới được. Nếu như Nguyễn Ca bằng lòng thì tốt nhất, nếu như cô ấy không muốn, vậy cô sẽ không ép. Lúc này, Nguyễn Ca vừa về đến nhà, có thể vì bị người nhắc nên cô âu thấy mũi hơi ngứa, nhịn được giơ tay lên bóp cánh mũi, thoải mái khẽ hát một bài. Cô ấy đang hát thì có một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía đầu kia của hàng lang, dường như có thể xua tan tất cả nhiệt độ trên người cô ấy: "Xem ra gần đây em rất vui vẻ nhỉ?" "..." Tay Nguyễn Ca đang bấm mật khẩu khóa điện tử chợt dừng lại, nghiêng người nhìn về phía cuối hành lang. Đèn trong hàng lang là loại đèn cảm ứng với tiếng động. Giọng nói của người đàn ông rất khẽ, không đủ làm cho đèn trong hàng lang sáng lên. Hắn đứng ở đó, Nguyễn Ca chỉ thấy một bóng đen cao lớn nhưng không thể thấy rõ gương mặt, nhưng cô ấy rất quen thuộc với giọng nói này. "Dùng cách của anh chính là vô tâm." Nguyễn Ca thu tay lại, thả xuống bên người: "Anh không phải nói tôi chỉ có vậy nên anh mới không cảm thấy có lỗi sao?" Nguyễn Ca vừa nói dứt lời, người đàn ông kia đã cười châm chọc nói: "Cô đừng nói cho tôi biết là cô muốn tôi không cảm thấy có lỗi nên mới làm vậy nhé." "Dĩ nhiên không phải rồi." Nguyễn Ca phủ nhận rất nhanh, nghe giống như căn bản không nghiêm túc suy nghĩ, chỉ trả lời theo bản năng. Người đàn ông nghe vậy thì mất hứng. Bởi vì như vậy chứng tỏ Nguyễn Ca không quá coi trọng hắn. Người đàn ông không nói gì thêm, đi từng bước ra khỏi bóng tối, tới gần cô. Nguyễn Ca nhìn bước chân của hắn trước sau vẫn tiêu sái như vậy, mãi đến khi hắn lộ ra gương mặt quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn nữa. Trước đây, cô nhìn thấy Dư Thiệu Lâm bước đi như vậy thì luôn rất phối hợp, lộ vẻ háo sắc nói với Dư Thiệu Lâm: "Ông xã à, anh thật đẹp trai." Dư Thiệu Lâm đúng là đẹp trai, dáng vẻ rất cuốn hút. Cho nên hắn mặc gì cũng dễ nhìn, làm gì cũng đẹp mắt. Hắn không phải là diễn viên học theo trường lớp chính quy. Khi còn trẻ hắn gặp may, nhờ đóng một vai phụ trong tổ phim, diễn một vai ăn mày không có lời kịch, sau đó vai diễn ăn mày này đột nhiên rất hot trên mạng, bởi vậy hắn gặp may được công ty giải trí ký hợp đồng, qua mấy năm hắn từ một nhân vật bình thường đi từng bước mới có thể được như bây giờ, cũng không dễ dàng hơn Nguyễn Ca bao nhiêu. Chỉ là ông trời cho hắn cơ hội may mắn, nhưng không cho hắn may mắn giống như Nguyễn Ca, hắn phải dựa vào sức lực của bản thân mới có được danh tiếng và sự nổi tiếng như bây giờ. Lúc này, Nguyễn Ca nhìn Dư Thiệu Lâm lại không cố ý đùa giỡn phối hợp như mọi ngày, chỉ nhìn chằm chằm vào Dư Thiệu Lâm và bỗng nhiên cười ra tiếng. Dư Thiệu Lâm không biết Nguyễn Ca đang cười gì nên nhất thời đứng lại mà không đi tiếp nữa, giống như mình bước đi là một chuyện sai lầm vậy. "Cô cười cái gì?" Dư Thiệu Lâm nhíu mày, lộ vẻ mất hứng nhìn Nguyễn Ca. "Tôi đang cười anh thôi." Nguyễn Ca ngược lại nói rất thành thật, trong mắt có ý cười quan sát Dư Thiệu Lâm từ trên xuống dưới một lượt: "Anh thật sự diễn kịch quá nhiều rồi." Nguyễn Ca không nói rõ, nhưng ý tứ lại đặc biệt rõ ràng. "Anh cho rằng bây giờ đang diễn sao?" Nguyễn Ca xoay người tiếp tục ấn mật mã khóa của mình, khẽ cười nói: "Cũng đã ly hôn rồi anh còn tới nhà tôi diễn vai tổng giám đốc bước đi đầy ngang ngược à? Ở trong giới nghệ sĩ, tôi chính là tiền bối của anh đấy. Anh có vấn đề gì, tôi chỉ liếc mắt cũng có thể nhìn ra được." Nguyễn Ca chưa bao giờ nói với Dư Thiệu Lâm những lời như vậy. Bây giờ cô vừa nói ra, ngược lại làm cho Dư Thiệu Lâm cảm thấy mình dường như chưa từng quen biết cô vậy. "Ly hôn à? Nếu như tôi nhớ không nhầm, chúng ta còn chưa có chính thức đi tới cục dân chính thì phải?" "Nếu như hôm nay anh đến là vì chuyện này, tôi có thể giúp anh được như ý. Bây giờ tôi có rất nhiều thời gian." Nguyễn Ca hình như đã có thể nhẹ nhàng bỏ xuống cuộc hôn nhân này: "Dù sao tôi vẫn muốn mau chóng kết thúc, chỉ là anh luôn kéo dài thời gian thôi." "Tình yêu của cô đúng là tới nhanh đi cũng nhanh, mấy ngày trước còn yêu tôi đến chết đi sống lại, bây giờ lại có thể nói ra tự nhiên như vậy." Dư Thiệu Lâm đang khen ngợi Nguyễn Ca, nhưng trong lòng có ý gì thì chỉ bản thân hắn mới biết rõ. Nguyễn Ca chỉ coi như hắn đang khen ngợi mình: "Cảm ơn sự khích lệ của anh. Nhưng tôi vẫn luôn như vậy, ở trên bất cứ chuyện gì thì cầm được thì cũng buông được." Nguyễn Ca nói xong đã kéo cửa ra chuẩn bị đi vào. "Thật không?" Dư Thiệu Lâm không đi tới ngăn cản Nguyễn Ca, nhưng giọng nói của hắn đã buộc cô phải dừng lại: "Nếu như cô thật sự cầm được cũng buông được thì cần gì phải rời khỏi giới nghệ sĩ để trốn tránh tôi chứ?" "Anh muốn nói thế nào cũng được. Nói chung bản thân tôi hiểu rõ chuyện tôi ra khỏi giới nghệ sĩ không liên quan tới anh là được." Nguyễn Ca liếc nhìn về phía Dư Thiệu Lâm, phủ nhận lời hắn một cách chắc chắn.