Mây trắng lững lờ trôi, từng ánh nắng chiếu xuống mặt biển, từng gợn sóng xanh lấp lánh ánh vàng đập thẳng vào thân tàu phát ra âm thanh làm quấy rầy tới Vạn Tố Y đang ngủ say, cô khẽ nhíu mày và mở mắt ra. Không biết Mạnh Kiều Dịch đã tỉnh lại từ lúc nào, anh đang nhìn chăm chú vào gương mặt cô. Ánh sáng mặt trời trên mặt biển chiếu vào khiến gương mặt của cô càng trắng mịn, thấy cô khẽ nhíu mày, anh giơ tay lên che sáng cho cô. Nhưng Vạn Tố Y đã từ từ mở mắt và tỉnh lại. Tối hôm qua Vạn Tố Y ngủ không yên lắm, hai tay vẫn ôm chặt lấy lưng Mạnh Kiều Dịch. Đây là lần đầu tiên cô ngủ trên chiếc giường nước nên cảm thấy không thoải mái, nhưng khi dựa nửa người vào Mạnh Kiều Dịch khiến cô ngủ rất ngon. "Mấy giờ rồi?" Vạn Tố Y tỉnh lại nhìn thấy Mạnh Kiều Dịch thì lập tức mỉm cười. Mạnh Kiều Dịch nhìn ánh sáng mặt trời bên ngoài và nói: "Chắc khoảng sáu giờ, em mệt thì ngủ thêm một lát nữa. Tàu đã quay về rồi. Chắc còn một giờ nữa mới có thể vào bờ." Vạn Tố Y lo lắng làm muộn giờ làm của Mạnh Kiều Dịch, nghe anh nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cô ốm lấy Mạnh Kiều Dịch và nhích lại gần, mắt xuyên qua cửa sổ nhìn biển rộng bên ngoài. "Em có cảm giác như đang nằm mơ vậy." Vạn Tố Y nói rất khẽ giống như tiếng sóng biển bên ngoài vậy, nhưng bên ngoài chỉ có từng gợn sóng nhỏ, còn trong lòng cô đang cuộn lên đừng đợt sóng lớn: "Khi học đại học, em có một người bạn cùng phòng, một học kỳ cô ấy tối thiểu sẽ đi ra ngoài chơi vài chuyến. Có một lần, cô ấy ngồi máy bay đi tới một nơi rất xa, em hỏi cô ấy, ngồi máy bay có cảm giác gì, có phải giống như ngồi tàu lượn siêu tốc không? Thật ra, lúc đó em chỉ tò mò về cảm giác khi đi máy bay, nhưng cô ấy hình như giật mình hỏi ngược em có phải là chưa ngồi máy bay hay không." "Ở trong thế giới của cô ấy, hình như người chưa từng đi máy bay thì thật kỳ quái. Nhưng với em khi đó, người có thể đi du lịch mà không lo nghĩ thật xa xỉ. Có rất nhiều người giống em, cả đời chưa từng đi máy bay, cả đời cũng chưa từng ngắm biển rộng... Cho dù chưa từng trải qua những chuyện đó cũng sẽ không thấy tiếc nuối." Vạn Tố Y nghĩ tới chuyện trước kia, cảm thấy nhận thức của mình lúc đó quá mức nông cạn. Mạnh Kiều Dịch vuốt tóc cô, nghe cô nói về một vài chuyện vụn vặt cũng thấy hạnh phúc: "Bây giờ thì thế nào?" "Bây giờ em cảm thấy không trải qua chuyện như vậy mới là tiếc nuối lớn nhất." Vạn Tố Y nghĩ cả đời mình cũng sẽ không quên thời gian khi cô và Mạnh Kiều Dịch ở trên biển. Bàn tay Mạnh Kiều Dịch đang xoa đầu cô trượt xuống, vỗ về vai của cô và khẽ cười. Đầu ngón tay anh chỉ cọ vài cái trên vai cô làm chiếc chăn mỏng trên người tụt xuống. Vạn Tố Y còn chưa phát hiện ra, nhưng ánh mắt anh lại nhìn chằm chằm vào vết đỏ lưu lại trên ngực cô tối hôm trước, nụ cười trên mặt không khỏi lộ ra vài phần không đứng đắn. "Cảnh đẹp trước mắt khiến cả đời Y Y khó quên, anh cũng vậy." Trong giọng nói Mạnh Kiều Dịch vừa trầm lắng lại đầy quyến rũ khiến người ta không thể quên được. Cảnh đẹp anh nói không thể là biển, mà là cô. Vạn Tố Y ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Kiều Dịch, trong nháy mắt cô nhìn theo ánh mắt của anh và hiểu ra, vội vàng kéo chăn lên trên người mình. Gương mặt Vạn Tố Y hơi đỏ lên, sáng sớm thật làm cho người ta cảm thấy quá nóng: "Cũng sắp đến nơi rồi, em đi mặc quần áo đây." Vạn Tố Y nói xong, đã cầm quần áo muốn mặc vào. Mạnh Kiều Dịch giữ quần áo trong tay của cô và ân cần nói: "Để anh." "Chuyện như vậy, em tự làm là được rồi..." Vạn Tố Y biết rõ ràng anh có mục đích gì. Mạnh Kiều Dịch cầm lấy quần áo của cô không chịu buông, giúp cô mặc từng cái. Nói mặc quần áo cho cô, Mạnh Kiều Dịch lại thật sự không làm gì, chẳng qua chỉ mặc quần áo cho cô. Sau khi Vạn Tố Y mặc quần áo chỉnh tề, rửa mặt xong thoạt nhìn xinh đẹp hơn nhiều. Khi tàu du lịch vào bờ, Vạn Tố Y mới ý thức được chuyện tiếc nuối nhất của ngày hôm qua và hôm nay là không mang theo một khăn quàng cổ. Lúc này, cổ cô để trần, căn bản không che được vết đỏ. Người nhìn thấy cổ của cô đều có thể nhìn ra tối hôm qua cô đã trải qua một đêm say đắm tới mức nào. Hôm trước Mạnh Kiều Dịch đỗ xe ở bên bờ. Hôm nay, sau khi lên bờ thì hai người lên thẳng xe. Mạnh Kiều Dịch lái xe đến tập đoàn Đại Hưng và xuống xe trước, sau đó mở cửa cho Vạn Tố Y, hỏi cô: "Em đi cùng anh vào trong chứ? Dù sao hôm nay cũng có thời gian." "Hôm nay không được." Vạn Tố Y lập tức lắc đầu từ chối. Thật ra hôm nay cô rảnh, nhưng Mạnh Kiều Dịch có thể quên vết trên cổ của cô còn cô thì không. Vạn Tố Y nói xong, cầm túi của mình xuống xe: "Tối hôm qua em không nghỉ ngơi tốt, muốn về sớm nghỉ ngơi." "Tối hôm qua em không nghỉ ngơi tốt à?" Mạnh Kiều Dịch nghe thấy cô nói vậy thì khẽ mỉm cười hỏi lại. "..." Vạn Tố Y im lặng, từ chối trả lời vấn đề này. Vạn Tố Y nói thế thì Mạnh Kiều Dịch vẫn tin. Dù sao tối hôm qua bọn họ ở trên biển, hơn nữa anh còn làm cô mệt mỏi như vậy. Lúc này, ở cửa Đại Hưng đã có rất nhiều nhân viên qua lại. Vạn Tố Y nhìn lướt qua xung quanh và căn dặn Mạnh Kiều Dịch: "Ông chủ Mạnh nhanh vào trong kẻo lại đến muộn, em lái xe về nhà đây." "Chờ một lát." Từ trước đến nay Mạnh Kiều Dịch đều không quan tâm tới ánh mắt của người khác, anh kéo Vạn Tố Y lại và nhét chìa khóa xe vào trong tay ca cô: "Em lái xe về, buổi chiều tới đón anh nhé!" Vạn Tố Y cầm chìa khóa trong tay, cũng không từ chối: "Được." "Anh mau vào đi." Cô vẫy tay với anh và thúc giục. Tập đoàn Đại Hưng và Kailin Beauty cách rất gần, giờ này không chỉ là giờ đi làm cao điểm của Đại Hưng mà Kailin của vậy. Lương Dần và Lý Nhược Hàm xuất hiện ở cửa Kailin nhanh chóng chú ý tới Vạn Tố Y, Lý Nhược Hàm nhìn thấy cô thì châm chọc nhắc nhở Lương Dần một câu: "Đó không phải là vợ cũ của anh sao? Anh có cần ở lại xem cô ta ân ái với người chồng bây giờ của cô ta thế nào không?" Lương Dần không trả lời Lý Nhược Hàm, nhưng vẫn đứng đó nhìn Vạn Tố Y không rời mắt. Vạn Tố Y không nhìn thấy bọn họ, còn đang giục Mạnh Kiều Dịch mau chóng vào công ty. Mạnh Kiều Dịch kéo một tay Vạn Tố Y khiến cô lao vào trong lòng anh, anh cúi đầu, chóp mũi cọ cọ vào trên mũi cô, cuối cùng hôn cô và nói: "Em về cố gắng ngủ một giấc, hết giờ làm nhớ ngoan ngoãn tới đón anh đấy." "Được, em biết rồi." Vạn Tố Y mỉm cười, ánh mắt lộ rõ sự ngọt ngào. Lần này, Mạnh Kiều Dịch thật sự đi vào trong. Khi Vạn Tố Y xoay người mở cửa xe vẫn còn mỉm cười. "Ồ, khi Vạn Tố Y ở bên cạnh anh, em chưa từng thấy cô ta cười vui vẻ như vậy đâu. Xem ra, bây giờ cô ta thật sự tìm được tình yêu đích thực rồi!" Trong lòng Lý Nhược Hàm thấy đố kị, nhìn Lương Dần châm chọc như thế. Ánh mắt Lương Dần vẫn nhìn chằm chằm vào Vạn Tố Y, hắn thấy rõ ràng vết hôn trên cổ cô, tầm mắt không thể nào rời đi được.