Vạn Tố Y chen ra khỏi hai đứa nhỏ, đứng lên trả lời: “cũng ổn chị ạ” “Làn trước chị có nghe mẹ nói, em rất thích công việc ngày trước, có cần chị giới thiệu cho không?” Mạnh Kỳ Nhu vẫn cảm thấy có lỗi, tìm cách bù đắp cho cô. Vạn Tố Y lắc đầu nói: “em bây giờ có việc làm mà, chỉ là hơi rảnh thôi” “Thế thì tốt.” Mạnh Kỳ Nhu gật đầu, cô vẫn cho rằng phụ nữ lấy chồng rồi vẫn nên có sự nghiệp riêng. Nói xong, Mạnh Kỳ Nhu mới phát hiện cô vẫn chưa mời Vạn Tố Y ngồi, liền kéo tay Vạn Tố Y về bên Sofa: “mau ngồi đi” Trước khi ngồi xuống, Vạn Tố Y đưa mắt nhìn phòng khách một lượt. Nhà của Mạnh Kỳ Nhu thuộc loại hình đơn giản hoá, đồ đạc trong nhà không bày biện cầu kỳ, chỉ có vài đồ dùng cần thiết đồ gia dụng. Mạnh Kỳ Nhu đưa cho cô cốc nước trái cây, lên tiếng: “chị nhớ là ngày trước em là chuyên gia trang điểm phải không?” “Vâng”. Vạn Tố Y đỡ lấy cốc nước từ tay Mạnh Kỳ Nhu, đáp lời cảm ơn rồi tiếp chuyện cô. “Bình thường em cũng nên trang điểm chăm chút bản thân, không có người đàn ông nào không thích người phụ nữ của mình trở nên xinh đẹp.” Mạnh Kiều Dịch có lẽ đã nhìn quen Vạn Tố Y, Vạn Tố Y không trang điểm cô không thấy không đẹp, nhưng nếu cô chăm chút hơn chắc chắn sẽ đẹp hơn nhiều, so với cái cô Dương Chi Thuỷ chắc chắn không thua kém. Lời của Mạnh Kỳ Nhu khiến Vạn Tố Y lộ ra nụ cười, cô biết Mạnh Kỳ Nhu vẫn chưa quên chuyện của Dương Chi Thuỷ. Giữa Dương Chi Thuỷ rực rỡ và một Vạn Tố Y quá bình thường, chị ấy vẫn lựa chọn đứng về phía Vạn Tố Y, khiến Vạn Tố Y vô cùng cảm động. “Em biết rồi chị.” Vạn Tố Y biết chị ấy cũng là vì mình, nên tiếp thu lời của Mạnh Kỳ Nhu. Mạnh Kỳ Nhu ngồi đối diện Vạn Tố Y, nhấp một ngụm nước rồi nói: “Mạnh Kiều Dịch vì lí do sức khoẻ mà trước em chưa hề tiếp cận cô gái nào khác. Lẽ ra là Thiệu Phong đưa ra đề nghi với bố mẹ, tôt chức cho cậu ấy một buổi gặp mặt chọn đối tượng, nhưng sau đó cậu ấy đưa em về nhà, nói với mọi người chuyện kết hôn của hai người. Khác với sự vui mừng của bố mẹ, chị lại thấy lo Mạnh Kiều Dịch là vì trốn tránh sự sắp đặt của cả nhà mới vội vàng kết hôn. Nhưng nhìn thấy cậu ấy thân mật với em như thế, chị mới biết là cậu ấy thật lòng thích em.” Mạnh Kỳ Nhu nói một đoạn dài, Vạn Tố Y không nghe hết, nhưng có một câu khiến Vạn Tố Y hiếu kỳ: “vì lí do sức khoẻ sao?” “Mạnh Kiều Dịch mắc chứng gần như là hội chứng tâm lí thích sạch sẽ...”Mạnh Kỳ Nhu kể với Vạn Tố Y, nhưng thấy anh mắt nghi hoặc của Vạn Tố Y, cô liền ngưng lại chút, biết rằng chuyện này Mạnh Kiều Dịch hình như chưa kể với Vạn Tố Y: “thôi, đu gì cũng là chuyện đã qua, không nhắc lại nữa.” Vì là Mạnh Kỳ Nhu cố ý lảng tránh, nên Vạn Tố Y dù rất tò mò cũng không truy hỏi nữa. Mạnh Kỳ Nhu vốn định nói với Vạn Tố Y, sau này dù Mạnh Kiều Dịch có phạm lỗi gì, thì cậu ấy cưới Vạn Tố Y, cũng là chứng minh tấm lòng chân thành của cậu ấy rồi. Mạnh Kỳ Nhu hu vọng, cho dù sau này Vạn Tố Y phát hiện cậu ấy không được hoàn mỹ như vốn có cũng niệm tình mà đối tốt với cậu ấy. “Mợ ơi! Có ăn trái cây không?” A Kỳ chen vào cuộc trò chuyện của hai người, kéo tay Vạn Tố Y. Vạn Tố Y chưa kịp trả lời, cậu bé đã xoè bàn tay còn lại đưa cho cô một quả chery đỏ mọng: “cho mợ nè!” “Mợ cảm ơn”. Vạn Tố Y cảm động đón lấy, dưới ánh nhìn của A Kỳ mà bỏ vào miệng. A Kỳ thấy Vạn Tố Y đã ăn cherry cậu bé cho liền vui vẻ nói: “mợ là tốt nhất! Cậu không bao giờ ăn đồ ăn trong tay A Kỳ đâu”. Vạn Tố Y trong miệng đang ăn cherry A Kỳ đưa, động tác bỗng hơi ngừng lại. Mạnh Kiều Dịch không ăn đồ ăn trên tay A Kỳ chắc là tâm lí thích sạch sẽ mà Mạnh Kỳ Nhu vừa nhắc đến. Cô vốn biết Mạnh Kiều Dịch thích sạch sẽ, hơn thế là vô cùng sạch sẽ. Nhưng cô rõ ràng nghe ra Mạnh Kỳ Nhu có ý gì đó khác, nhưng Vạn Tố Y cũng không hề nói ra ý nghĩ của mình. A Kỳ đứng bên gặng hỏi Vạn Tố Y cherry có ngọt không, khiến Vạn Tố Y cân bằng lại cảm xúc: “ngọt lắm! Ngọt như A Kỳ vậy?” “Hì hì....”nhận được lời tán dương từ Vạn Tố Y, răng hổ của A Kỳ liền lộ ra tươi rói. “A Kỳ ngọt thật ạ?” Lúc này, Mạnh Kiều Dịch từ ngoài cửa bước vào, nghe thấy lời Vạn Tố Y nói, khuôn mặt điển trai nhìn Vạn Tố Y vẻ hoài nghi. Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dịch mà nháy mắt: “tất nhiên rồi! A Kỳ rất biết dỗ dành người khác” “Tất nhiên rồi ạ.” A Kỳ nhận được lời khen của cô liền như trên mây. Đối với A Kỳ, được Vạn Tố Y khen cũng giống như được Mạnh Kiều Dịch khen vậy, đủ để khiến cậu bé vui vẻ rồi. Sau khi Mạnh Kiều Dịch bước vào, không khí trong nhà liền khác hẳn. Thiệu Phong cũng theo sau đi vào, khiến cho bầu không khí càng giống cuộc họp mặt gia đình. Lúc dùng bữa, câu chuyện của họ cũn chỉ vây quanh những chuyện vụn vặt gặp phải trong công việc và đời thường. Buổi tối, Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch cùng về nhà. Trong đầu Vạn Tố Y luôn xuất hiện câu nói hồi chiều của Mạnh Kỳ Nhu. Chuyện từng xảy ra với Mạnh Kiều Dịch cô vẫn chưa biết. Cô nghiêng đầu nhìn Mạnh Kiều Dịch đang tập trung lái xe. Cho dù là rất tò mò, nhưng cô cũng không hề mở miệng hỏi. Điều cô không muốn nói, anh cũng chưa từng ép cô mở lời. Chắc là Mạnh Kiều Dịch cũng hy vọng cô đối xử với cô như vậy. Vạn Tố Y ngây người nhìn anh, Mạnh Kiều Dịch dường như biết được có người nhìn trộm mình, khoé miệng liền cong lên, khuôn mặt điển trai liền quay sang: “sao vậy? Có phải lại thấy chồng em quá đẹp trai đúng không?” Vạn Tố Y bị câu nói của anh chọc cười, ngả người về phía sau mà nói: “mỗi ngày đều không ngừng đẹp hơn” “Có mắt thẩm mỹ đấy.” Mạnh Kiều Dịch trêu cô, xoay bánh lái, lái xe đỗ vào bên cổng Hải Viên, không có ý định lái xe vào nhà xe: “bữa tối thấy em ăn không hề ít, xuống đi dạo nha, dễ tiêu hoá.” Nói xong, anh liền vòng qua cửa xe bên này mở cửa cho Vạn Tố Y. Đèn đường của Hải Viên hình như có chút vấn đề, con đường nhỏ vào nhà tối đen, thậm chí phải chú ý bước chân. Vạn Tố Y nhìn bóng đen dưới chân, không biết đang nghĩ gì mà cười nói: “hồi bé em từng xuống dưới quê ở với bà nội một đoạn thòi gian, ở đó là nông thôn nên đường rất nhỏ, không có đèn đường. Nhà bà thường ăn tối rất muộn, bà con hay nhờ em đi mua nước tương lúc trời đã tối đen, mỗi lần em đều ôm chai nước tương mà chạy, không dam quay đầu nhìn.” “Sợ bóng tối à?” “Không phải, em sợ bóng đen”. Vạn Tố Y lắc đầu: “buổi tối, mặt trăng ở quê to hơn, sáng hơn ở thành phố nhiều, nên cái bóng dưới chân thường bị kéo rất dài. Trong ký ức hồi bé đó của em thì cái bóng là quái vật ăn thịt người”.