Quan sát Ivey từ trên xuống dưới, thật sự rất muốn biết cậu ta không có tử cung thì đứa bé sẽ ở đâu đây, bất quá cô không thể nào hỏi được, mà dù cô có hỏi, Ivey cũng chưa chắc đã trả lời được. Ivey bị cô nhìn đến ngượng, mắc cỡ nói lớn: “Cô nhìn đủ chưa vậy, định nhìn đến trưa luôn sao?” “Í, xin lỗi.” Mộ Sa xấu hổ, cô không phải cố ý, chỉ là cô tò mò thôi. Nhanh chóng tươi cười hỏi: “Ivey cậu đói không, tôi làm thịt hầm cho cậu nha?” “Được đó.” Ivey nằm ưỡn trên giường, lim dim mắt gật đầu. Mộ Sa bĩu môi, nghĩ thầm: phụ nữ có thai, không, là đàn ông mang bầu thoải mái thật á, không cần làm động móng tay, còn có cô là osin đi theo hầu hạ. Cam chịu số phận đi hầm thịt, lại nói không có Ivey đi cùng cô không muốn một mình ra ngoài hái trái cây, thật nhàm chán, may nhờ mượn được cái cớ chăm sóc đàn ông có bầu, cô có thể danh chính ngôn thuận không ra ngoài hái trái. Hai người ăn cơm trưa xong, Ivey hơi mệt, nằm xuống đã ngủ. Mộ Sa rảnh rỗi lại không muốn ngủ cùng cậu ta, dù biết cậu ta là giống cái, nhưng ngoại hình dù sao cũng là đàn ông, bảo cô nằm cùng giường với người khác mà không phải là Chelsea cô vẫn cảm thấy không sao tự nhiên cho nổi, nghĩ lại hay là ra vườn rau cô trồng, không biết cây cối đã lớn thế nào rồi, từ khi bắt đầu mùa mưa cô đã chẳng ngó ngàng. Mộ Sa đến mà thấy ngỡ ngàng, vườn rau nhỏ của cô không biết từ khi nào đã thành vườn rau lớn, hơn nữa còn ngay hàng thẳng lối, không có một cọng cỏ dại, vừa nhìn đã biết có người dày công chăm sóc rồi. Chelsea sao? Không đúng, chắc chắn không phải hắn, hắn vừa về là đã dính lấy cô, không có thời gian làm thế, hơn nữa hắn cũng chả cẩn thện thế này, vậy nhất định là Ryan rồi, Mộ Sa vừa cảm động vừa áy náy, không ngờ Ryan lặng lẽ làm giúp cô, nhưng cô thật sự không có gì để báo đáp cả. Thở dài, xoay người vào nhà, cầm cái xương thú đi ra, cẩn thận đào ở luống dưa, không ngờ lại đào ra rất nhiều khoai lang, không biết có phải vì đất đai ở đây tốt quá hay không mà khoai lang vừa nhiều vừa lớn, thật tốt quá, không ngờ cô đã thành công rồi. Mộ Sa vui không thôi, lại chạy nhanh vào nhà, cầm cái sọt lớn đi ra, bỏ hết khoai lang vào. Thu hoạch hết được hai sọt, để lại một sọt làm giống, lấy một nửa sọt còn lại định đêm nay biếu cho mọi người, với lại cũng cho Ryan một ít, dù sao vườn rau này hắn có công nhiều nhất. Cô lại đào xới, đào được một mớ tương tự khoai tây, bắp cũng gần chín, bông đã nở hoa, woa, Mộ Sa vui mừng phát điên, không ngờ khu vườn của cô lại thu hoạch lớn thế này. Mộ Sa bận bịu trong vườn từ sáng đến chiều, ngẩng lên thì trời đã nhập nhoạng, nghĩ là các thú nhân cũng sắp về, thế là ôm khoai lang chạy đến trước cửa nhà Ryan, đứng đó chờ hắn về. Ryan từ xa đã thấy trước cửa nhà có một thân hình nho nhỏ đi qua đi lại, tim đánh thịch, bước nhanh hơn, khi thấy rõ dáng người đó là Mộ Sa thì bất giác bước chậm lại. Cô đứng trước cửa giống như là giống cái chờ bạn đời về vậy, tuy rằng hắn biết rõ đây chỉ là lừa mình dối người, hoặc là nằm mơ, nhưng hắn vẫn hi vọng giấc mơ này dài một chút nữa, tốt nhất là vĩnh viễn không cần tỉnh. Mộ Sa chờ lâu không thấy Ryan về, lòng rất lo lắng, tuy cô chỉ tặng khoai nhưng bị các thú nhân đi ngang nhìn bằng ánh mắt kì quái lại làm cô chột dạ, giống như cô làm chuyện xấu sau lưng Chelsea vậy á, hơn nữa cô cũng sợ Chelsea nhìn thấy, hắn lòng dạ hẹp hòi, nếu bị hắn thấy tuy ngoài miệng không nói nhưng trên giường sẽ trừng trị cô, lần nào cô cũng bị phạt thê thảm. Tới lúc sốt ruột chịu không nổi thì thấy Ryan từ rất xa đang đi tới, Mộ Sa vui vẻ, cười chạy về phía hắn. Ryan thấy cô chạy về phía mình, nhanh chóng nhún người nhảy đến trước mặt cô, tuy hắn muốn nhìn dáng vẻ cô chạy về phía hắn nhưng lại sợ cô chạy mệt. Mộ Sa không phòng bị, bị hắn đột nhiên xuất hiện nhất thời không thắng lại kịp, nhào thẳng vào ngực hắn, cô kinh hãi lùi lại liên tục, khoai lang cũng rớt luôn xuống đất. Mộ Sa xấu hổ nhìn hắn định đưa tay đỡ cô, ngầm bực bản thân phản ứng hơi quá. Ryan hạ tay xuống, cười với cô: “Thấy em gấp gáp vậy, cái này muốn tặng anh à.” Vừa nói vừa khom xuống lượm khoai. Mộ Sa tỉnh hồn, cũng ngồi xuống lượm khoai, vừa lượm vừa cực kì hứng thú nói: “Ryan anh biết không, vườn của tôi nhiều khoai lang lắm, thật cảm ơn anh, nếu không có anh chăm sóc giúp chắc chắn sẽ không được như vậy, cho anh biết nha, khoai lang này nè, nướng lên ăn, hoặc là nấu ăn cũng ngon lắm.” “Cảm ơn em, Mộ Sa, còn đưa tới cho anh.” Ryan đứng lên, cầm khoai lang Mộ Sa đưa, rồi dịu dàng cảm ơn cô, kì thật hắn rất muốn nói cô làm cho hắn ăn, đáng tiếc hắn không nói được, vì hắn không có tư cách đó. “Ha ha...” Mộ Sa bị đôi mắt đầy dịu dàng nhìn ngắn, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, không biết phải nói gì, cười ngây ngô rồi nhìn chỗ khác, vừa lúc thấy Chelsea đứng cách đó không xa, sắc mặt âm trầm nhìn bọn họ. Mộ Sa thầm oái một tiếng, thiệt là, sao cô xui xẻo thế này, lần nào lén lút cũng bị bắt gặp, tuy cô không làm chuyện gì xấu nhưng biểu hiện của Chelsea lại y như cô đã làm rồi vậy. Nhào vào ngực hắn, lấy lòng: “Ông xã, anh về rồi, chúng ta đến nhà Ivey ăn cơm đi, hôm nay ở ngoài vườn em đào được nhiều khoai lang lắm, em nấu cho anh ăn được không? Vừa rồi em cũng mang cho Ryan một ít, ít nhiều gì anh ấy cũng giúp em chắc sóc nó mà.” Mộ Sa khoé léo giải thích chuyện vừa rồi, hi vọng hắn đừng hiểu lầm. Chelsea không nói gì, sắc mặt như thường lệ chào Ryan, rồi một tay xách con mồi một tay kéo Mộ Sa về nhà. Mộ Sa không nhìn ra Chelsea có giận không, chột dạ nịnh nọt: “Ông xã, hôm nay anh săn được nhiều mồi ghê, lợi hại quá, anh giỏi thật đó...” Mộ Sa khen hắn lên tận mây, Chelsea cũng không đáp, kéo cô đi thẳng về nhà, vừa vào cửa, quăng con mồi xuống đất, ép cô lên cánh cửa hôn lên cái miệng nhỏ lải nhải không ngừng...