Ông xã đừng quá gấp
Chương 5 : Bây giờ muốn chơi như thế nào?
Nhà của Viêm Cảnh Hi không ở khu Thủy Mộc, mà là ở phía sau khu Thủy Mộc có một khu biệt thự.
Cô chạy về nhà, Phùng Như Yên hai tay hoàn ngực ngồi ở trên sô pha.
Nhìn thấy Viêm Cảnh Hi, hơi nhướng mày, ánh mắt ghét bỏ quan sát trang phục Viêm Cảnh Hi, "Con ở ký túc xá của trường học hay mặc như vậy?"
Viêm Cảnh Hi hơi đảo con ngươi, không giải thích.
Một người nhin mình không vừa mắt trong thời gian dài, đương nhiên mặc kệ mình làm cái gì đều cảm thấy không thuận mắt.
Phùng Như Yên đem túi quà tặng bên chân vứt xuống dưới chân Viêm Cảnh Hi, lạnh giọng ra lệnh: "Đem bộ quần áo này thay đi, Lục thiếu gia hôm nay về nước, con đem vài thứ qua cùng hắn ôn chuyện quá khứ."
Viêm Cảnh Hi mắt hơi híp lại nhướng mày, trong con ngươi thoáng qua một tia hiểu rõ, nguyên lai vô cùng vội vàng đem cô gọi về là để đi đút lót Lục thiếu gia a!
Viêm Cảnh Hi bất động thanh sắc nhặt lên quà tặng túi hướng gian phòng đi đến.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, bất quá chính là tặng quà mà thôi.
Viêm Cảnh Hi thay Versace cổ chữ v đai đeo váy màu tím đang buông lơi được buộc chặt lại, lộ ra phần eo mảnh khảnh, làm cho thân hình có lồi có lõm của cô càng lộ rõ ra vẻ phong tình, đặc biệt cổ chữ v lại làm lộ ra khe rãnh như ẩn như hiện tăng thêm vài phần gợi cảm, cố ý lại chỉ có một chiếc áo khoác vừa đủ che khuất vai, lộ ra xương quai xanh, nơi nên che thì hoàn toàn bại lộ.
Viêm Cảnh Hi cười khổ, Phùng Như Yên hận không thể dán lên cho cô cái mác, cô chính là tiền lời.
Viêm Cảnh Hi biếng nhác ghim tóc lên thành đuôi ngựa, ánh mắt dần dần sắc bén cùng kiên định hơn.
Cô chỉ cần đem chuyện kết hôn này kéo dài tới sau khi tốt nghiệp, liền hoàn toàn có thể thoát khỏi loại trói buộc này.
Viêm Cảnh Hi ra cửa, Phùng Như Yên nhìn từ trên xuống dưới Viêm Cảnh Hi, coi như hài lòng, đem một túi quà tặng màu hồng phấn đưa cho Viêm Cảnh Hi.
"Chút nữa Vương thúc sẽ đưa con tới chỗ Lục thiếu gia, hắn ở phòng 801, ghi nhớ kỹ, nhất định phải đem lễ vật tự mình đưa đến trên tay của hắn, liền nói là ngươi mua, hỏi hắn có hài lòng hay không? Trở về cho ta trả lời."
Phùng Như Yên để tài xế Vương thúc tống Viêm Cảnh Hi đến dưới lầu.
Viêm Cảnh Hi bất đắc dĩ đi tới cửa phòng 801.
Cửa phòng 801 không có khóa. Mở rộng.
Trong phòng khách không có người.
Viêm Cảnh Hi gõ gõ cửa, hỏi: "Có ai không?"
Không có người trả lời cô.
Viêm Cảnh Hi nhìn về phía trên điện thoại di động, đã mười một giờ, cô rất muốn tống thứ này đi rồi còn trở về ký túc xá đi ngủ, ngày mai còn muốn đi học.
Cô mơ hồ nghe thấy bên trong phòng ngủ có chút thanh âm, nghĩ hẳn là Lục đại thiếu gia, hướng phía trong gian phòng ngủ đi qua, gõ gõ cửa, vẫn không có người nào trả lời cô.
Viêm Cảnh Hi hoài nghi hơi nhướng mày, lòng hiếu kỳ jbi thúc đẩy, đẩy cửa ra.
Ngay lạp tức thấy được phòng tắm có vòi sen, bốn phía là thủy tinh. Một người đàn ông đưa lưng về phía cô đang đứng thẳng, nước theo trên người hắn chảy xuống.
Cô hiện tại biết thanh âm kia là cái gì!
Viêm Cảnh Hi vội vàng xoay người, "Xin lỗi, ta không biết ngươi đang tắm?"
Lục Mộc Kình nghe thấy Viêm Cảnh Hi thanh âm, kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy đúng là nàng, kinh ngạc hỏi: "Làm sao ngươi biết ta ở này?"
Hắn thanh âm có chút quen tai!
Viêm Cảnh Hi thấy qua Lục thiếu gia này một lần, cũng không suy nghĩ nhiều, vốn có nghĩ ở ngoài cửa chờ hắn, liền nghe thấy thanh âm hắn ở sau người, cũng không có đi ra ngoài, đưa lưng về phía hắn cầm trong tay là túi quà tặng đưa tới phía sau.
"Mẹ tôi nói, quà này tặng anh, anh có hài lòng hay không?" Viêm Cảnh Hi đi thẳng vào vấn đề nói, đạt được đáp án chuẩn bị rời đi.
Lục Mộc Kình nhìn chằm chằm vào cô gái đột nhiên xuất hiện này, sự phức tạp trong mắt tăng lên.
Hắn đến nơi đâu, đều có rất nhiều nữ nhân do người khác đưa tới, thế nhưng trên cơ bản sẽ ở trên bàn cơm thăm dò trước, trực tiếp như vậy thăm viếng nhà thì cô là người đầu tiên.
Nhưng cô là do thương nhân nào đưa tới? Cô biết cô tới đây là để cùng với hắn làm gì sao?
Lại còn chuyện hắn đang nghi ngờ...
Lục Mộc Kình trong đầu thoáng hiện ra rất nhiều nghi vấn, hoài nghi nhướng mày, nhận lấy túi trong tay nàng, mở ra, nhìn thấy đồ vật bên trong, trong mắt xẹt qua một đạo ánh mắt u ám.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
82 chương
123 chương
46 chương
47 chương
32 chương
26 chương