“Meo meo ~▽!” Tôi meo một tiếng nhào vào lòng ông xã, cọ cọ loạn xạ vào ngực anh.
Ông xã bị cọ đến mức bật cười, đơn giản vì anh sợ ngứa nhất. Bất quá anh vẫn không đẩy tôi ra, một tay bắt lấy tay tôi, một tay cố định mặt tôi.
Nâng mặt của tôi lên, ôn nhu sủng nịch nói: “Hưng phấn như vậy làm gì? Không phải mới vừa bị Hoàng Thượng thu thập một trần rồi mặt mài rầu rĩ sao?”
“Anh còn nói! Lúc nãy Hoàng Thượng cào em anh còn đứng một bên cười cợt được, lúc nó đuổi theo em anh cũng không thèm cứu.”
“Cuối cùng không phải em đem cả người đè cả lên người anh rồi à? Dạ dày anh muốn bị em đè đến thủng luôn đấy.”
“Nhưng mà Hoàng Thượng vẫn nhảy lên đầu em!”
Giận nhất là mấy tiếng sau, Hoàng Thượng vẫn coi đầu tôi như ổ nhà nó, có chết cũng tử thủ nơi đó. Hại tôi không dám làm gì hết, cả người ngay đơ thẳng tắp, ngay cả việc đứng lên lấy nước uống cũng cứng ngắt như robot.
Còn Lão Đậu Mễ Mễ và ông xã càng quá quắt hơn, không nhìn thấy gương mặt đáng thương hề hề của tôi lúc cầu cứu thì thôi, đằng này còn vừa chụp hình vừa úp weibo, rồi còn comment trò chuyện đến khí thế ngất trời.
Tôi vừa tức vừa vội, lại không thể động bậy, một khi để Hoàng Thượng té xuống, nó sẽ lơ tôi luôn một tháng đấy.
Tôi chợt nhớ đến chuyện đó, đột nhiên thấy ông xã muốn cười mà không dám cười, cứ nghẹn nghẹn sao ấy, giận rồi!
“Anh đang cười em hả?”
“Không có. Tô Tô, vừa rồi em dụi anh có hơi ngứa.” Ông xã đổi tư thế, ôm chặt tôi vào ngực. tay bợ mông tôi đẩy đẩy lên, tôi từ ngước nhìn biến thành nhìn thẳng.
Chúng tôi mặt đối mặt, nằm nghiêng trên giường đôi mềm mại. Tôi bán tín bán nghi ngó anh, “Thiệt à?”
Ông xã rất trang trọng gật đầu: “Ông xã lúc nào lừa em chưa?”
Tôi: “Nhiều nữa là đằng khác.”
Câu này làm ông xã trở nên nóng nảy, bán chống người hỏi: “Anh thường xuyên lừa em? Lúc nào? Em nói thử coi.”
“Mễ Mễ nói phúc hắc công đều sẽ lừa gạt tiểu thụ, Lão Đậu nói nam nhân đều không phải thứ tốt, trừ anh cùng em.”
Khoé miệng ông xã giần giật mấy cái, sau đó anh chỉnh chỉnh sắc mặt, nhìn chăm chú tôi nói: “Nghe này Tô Tô, anh có thể lừa bất cứ ai trên thế gian này, duy chỉ có em là không thể. Anh có thể đối xử tệ với bất cứ kẻ nào, duy chỉ có em là không được. Em phải mãi tin anh sẽ làm được điều đó, tin anh không, bảo bối?”
Tôi ngơ ngác nhìn ông xã, hồi lâu sau, bèn giơ tay ôm chặt bả vai dày rộng của anh, vỗ vỗ lưng anh, an ủi: “Em vẫn mãi mãi tin tưởng ông xã mà. Ông xã nói cái gì em cũng tin hết.”
Tuy không biết vì cớ làm sao lại thế này, nhưng tôi biết tâm tình ông xã… thật giống như lúc tôi là sai gì đó thấp thỏm bất an chờ Lão Đậu Mễ Mễ trách phạt, giống như cảm giác khi tôi hoài nghi ông xã thay lòng đổi dạ vậy.
Ông xã cũng sẽ bất an, tuy không biết anh bất an cái gì.
Bất quá loại thời điểm này chỉ cần ôm chặt lấy anh là có thể.
Tôi híp mắt cười hạnh phúc.
“Cám ơn…” Ông xã nhẹ nhàng nỉ non.
“Ông xã, ngày mai chúng ta đi chơi đi. Cá Khô gọi điện thoại hẹn chúng ta cùng cậu ấy lên du thuyền xa hoa của khối băng kia chơi á.”
“Mới nãy em vui vẻ là vì chuyện này?”
“Phải nha~!”
Tôi dùng sức gật đầu, lại quên mình đang nằm trong lòng ông xã, đầu lập tức đập trúng cư ngực rắn chắn của anh, đau quá ~
“Hấp ta hấp tấp, hậu đậu hết biết.” Ông xã ngoài miệng nói vậy thôi, chứ vẫn đau lòng tôi lắm đấy, còn giúp tôi xao xoa trán nè.
“Đúng rồi, ngày mai mấy giờ xuất phát?”
“Chín giờ.”
“Đi vài ngày?”
“Ừ, ba ngày luôn.”
“Vậy chuẩn bị hành lý hết chưa?”
“A?” Hành lý gì?
Ông xã thật bất đắc dĩ nhìn tôi: “Ba ngày không cần mang quần áo gì thay đổi sao?”
“Á, em quên mất…” Tôi lập tức nhảy dựng lên: “Để em đi chuẩn bị —— “
Ông xã nhanh tay ôm chặt eo đè tôi lên giường, chóp mũi đối chóp mũi, nhẹ nhàng hôn lên mặt tôi. Ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú vào mắt tôi, không chuyển chút nào hết.
Tôi ậm ờ nói: “Ông xã… Ngô, ân…..”
Ông xã ngậm chặt lấy môi tôi, đầu lưỡi lập tức tiến quân càn quét toàn bộ khoang miệng tôi. Tôi một câu cũng nói không nên lời, đầu cứ mơ mơ màng màng cái gì cũng không nghĩ tới, chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái. Thoải mái đến mức eo nhũng ra luôn.
Nụ hôn chấm dứt, tôi hồi lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, nhìn vào mắt ông xã, bên trong phản chiếu một tôi vừa xa lạ vừa quen thuộc. ‘Tôi’ đó hai má đỏ hồng, mắt ánh mờ hơi nước, bờ môi căng bóng hé mở, tôi còn thấy trong mắt ông xã bùng lên một đốm lửa nóng.
Tuy tập trung nhìn kỹ, cái gì cũng không có. Nhưng mà thân thể của tôi vẫn không khắc chế được nóng bừng lên, không tự chủ được rên khẽ. Tay chân tự động quấn lên người ông xã, tay ôm chặt cổ, chân quấn quanh eo. Nhẹ giọng nỉ non: “Ông xã…”
“Ngoan…” Ông xã hôn cổ tôi, thanh âm khàn khàn không rõ ràng, hàm hàm hồ hồ nói vài tiếng.
Tôi không nghe rõ, chỉ biết dùng lực khắc chế nói mấy từ: “Chuẩn bị… Hành lý….. Ngô.”
“Ngày mai làm cũng được.”
“… Không kịp…”
“Tới kịp. Ông xã sẽ chuẩn bị cho.”
“Ngô, ân~…”
Cạch một tiếng tắt đèn lớn, chỉ còn lại ngọn đèn ngủ mờ nhạt, dần dần, từng đợt thở gấp cùng tiếng rên rỉ vang vọng khắp phòng.
Một đêm kiều diễm, xuân tình vô hạn.
—
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
28 chương
46 chương
29 chương
138 chương
10 chương
50 chương
10 chương