Sau khi lên tỉnh đi dạo một vòng, tiểu Tú rất mệt mỏi, nhìn tiểu Tô vẫn thoải mái làm tiểu Tú rất buồn bực: "Hôm nay anh cùng em đi dạo mà sao không thấy anh mệt mỏi vậy?" Tiểu Tô cười sờ sờ đầu: "Mới đi một chút như vậy anh cũng không mệt mỏi, so được với lúc rèn luyện khi còn trong bộ đội thì vẫn còn ít" quân nhân huấn luyện, người bình thường không thể nào tưởng tượng được. Tiểu Tú suy nghĩ một chút liền thôi. Đành nhờ tiểu Tô giúp mình lấy nước ngâm chân. Lúc hai vợ chồng nằm trên giường, tiểu Tú nghĩ lại những gì ban ngày nhìn thấy. Thật ra, tiểu Tú vẫn có ý tưởng mở cửa hàng cây xanh. Bởi vì tiểu Tú nhớ rằng người thành công là người đầu tiên có ý tưởng và thực hiện. Lúc người đầu tiên ăn cua thì mọi người đều ăn thịt, sau đó mới bắt đầu ăn theo. Mà hôm nay đi dạo ở tỉnh cũng chưa thấy có cửa hàng nào giống như mình nghĩ. Vì vậy tiểu Tú kéo áo tiểu Tô: " anh ơi, chũng ta mở cửa hàng cây xanh có được không?" "cửa hàng cây xanh?" "Đúng vậy, anh thử nghĩ xem, trong không gian có rất nhiều hoa. Hiện tại cuộc sống mọi người đã tốt hơn, dân chơi càng ngày càng nhiều. Em nghĩ bây giờ chưa có ai mở cửa hàng như vậy, nhưng về sau nhất định là sẽ có nhiều người kiếm tiền bằng nghề này." Tiểu Tú càng nghĩ càng hưng phấn. Suy nghĩ một chút cảm thấy nhà mình có không gian trồng cây gì cũng dễ dàng hơn?"Hay chúng ta mở quầy trái cây và cây xanh." Tiểu Tô tập trung suy nghĩ rồi nói: "Em nói cũng có đạo lý, chúng ta có nhiều trái cây, cũng không thể cứ bán cho bộ đội mãi. Nhưng mở cửa hàng tốn rất nhiều tiền? Một điều nữa là chính sách có cho phép mở cửa hàng không? “ Tiểu Tú không hiểu gì về chính sách, nhưng tiểu Tú biết về sau là càng ngày càng nhiều công ty tư nhân, cho nên hiện tại mở cửa hàng cũng không phải là không thể . Nhưng vẫn phải tìm hiểu chính sách một chút cho chắc chắn . Vì vậy tiểu Tú đè xuống tâm tình hưng phấn nói: "Nếu không, ngày mai chúng ta đến nhà bí thư hỏi một chút?" Tiểu Tô gật đầu đồng ý. Thả lỏng trong lòng, tiểu Tô nhìn thân thể trắng nõn mềm mại của tiểu Tú, đáy lòng liền ngứa ngáy, liền ôm tiểu Tú: "Tú, chúng ta đi vào không gian đi?" Vừa nói vừa khiêu khích nhiệt tình của tiểu Tú. Tiểu Tú bị hắn khiêu khích cũng thuận theo, vì vậy cả đêm vợ chồng ân ái vô cùng. Vừa rạng sáng ngày hôm sau, tiểu Ngọc tới gõ cửa: "Anh Tô, đã dậy chưa? Anh đưa quà cho em đi" Trong nhà hai vợ chồng đang ngủ say, lại bị tiểu tử này đánh thức. Ngọc Kỳ thấy không ai mở cửa thì sang phòng bà Hảo ôm Tô Tô tới đây, Ngọc Kỳ ôm làm Tô tô không thoải mái khóc lên, nghe thấy Tô Tô khóc tiểu Tú cảm thấy đau lòng, vì vậy thu thập một chút liền ra mở cửa. Bế Tô Tô từ trong tay Ngọc Kỳ, dỗ dành một hồi. Tô Tô đã hai ngày không được bú sữa mẹ, được tiểu Tú ôm thì đầu nhỏ liền hướng ngực tiểu Tú tiến đến. Nhìn thấy bộ dáng này của Tô Tô tiểu Tú vội ngồi xuống vén áo cho Tô Tô bú sữa. Ngọc Kỳ cũng thông minh, nhìn thấy trường hợp như vậy vội đi ra ngoài. Mới vừa rồi anh Tô đã nói quà tặng cho hắn đang ở trong phòng, một lúc nữa sẽ đưa sau. Ăn điểm tâm xong, đưa quà mua trên tỉnh về cho bà Hảo và Ngọc Kỳ xong, vợ chồng son lại đi tìm bí thư. Quà tằng cho bà Hảo là một bộ kính lão mà tiểu Tú tìm mãi mới được, mặc dù tốn không ít tiền nhưng có thể để cho bà Hảo nhìn thấy mọi thứ cũng đáng giá. Bà Hảo nhận quà rất vui vẻ: "Đồ tốt, đúng thật là đồ tốt, đeo vào mắt sáng không ít ! Thấy rõ mọi thứ!" Quà cho Ngọc Kỳ là mấy cuốn sách mà Ngọc Kỳ thích. Đến nhà bí thư cũng không thể đi tay không, trong không gian có rất nhiều loại trái cây, chỉ cần hái rồi bỏ vào túi lưới đẹp là được. Lúc đến nhà bí thư đúng lúc cả nhà họ vừa bắt đầu ăn điểm tâm, nhìn thấy tiểu Tô cùng tiểu Tú đến, vội chào hỏi: "Tới ngồi xuống cùng nhau ăn một chút?" Tiểu Tô cùng tiểu Tú không khách khí, nói thẳng: "mọi người cứ ăn đi, cháu và tiểu Tú đã ăn ở nhà rồi mới đi, mọi người không cần khách khí!" Đến khi bí thư ăn xong đi ra, tiểu Tô và tiểu Tú đã quan sát nhà bí thư một lượt, ba người ngồi vào chỗ của mình, tiểu Tô liền nói rõ lý do đến đây rồi nói: "chúng cháu có thể mở cửa hàng như vậy được không chú?" Mà bí thư nghe chuyện tiểu Tô nói xong, chân mày cũng nhíu lại: "Thế nào một hai người đều muốn làm việc như vậy? Bây giờ những người tuổi trẻ thật là!" Tiểu Tô cùng tiểu Tú liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy nghi vấn trong mắt nhau, nhưng cũng không nói gì. Qua một hồi lâu, bí thư lên tiếng: "Ngày hôm qua Lưu Tam thôn trên cũng tới cùng chú nói chuyện, hắn ở bên ngoài làm việc kiếm ít tiền, muốn đầu xuân đón vợ con cùng đi, 20 mẫu đất trong nhà không có người trồng, muốn để cho người khác làm. Bây giờ đã có mấy người đến nói với chú chuyện tương tự như vậy. Đầu xuân không trồng cây, đất bỏ như vậy xem bọn hắn ăn cái gì!" Bí thư sờ trong túi lấy ra quyển sổ nhỏ: "Hôm nay các cháu có thể tới hỏi ý chú, chú rất vui vẻ , chỉ là gia đình chú là nông dân nên cái gì cũng không biết. Chú già rồi, tình huống bên ngoài cũng không hiểu, chính các cháu tìm hiểu mà làm!" Nói xong liền đuổi tiểu Tô cùng tiểu Tú đi. Lúc đi nhất định muốn tiểu Tô đem trái cây mang về, tiểu Tô phải thuyết phục một lúc bí thư mới đồng ý nhận lấy. Một đường về nhà, tiểu Tô cùng tiểu Tú cũng không nói chuyện, nhưng trước cửa lại nhìn nhau cười, tiểu Tú cười nói: "Anh có chủ ý rồi phải không, chúng ta nói chuyện chút đi?" Tiểu Tô cũng cười nói: "Em không phải cũng có chủ ý sao? Cùng nhau nói một chút?" Hai vợ chồng liền đứng ở cửa nói chuyện. Tiểu Tô nói trước, tiểu Tú nói sau, nói xong lại phát hiện hai bên nghĩ đều giống nhau . Chỉ có một chút ý kiến bất đồng. Tiểu Tú muốn thuê đất của người khác, tiểu Tô lại muốn toàn bộ đất dùng để trồng trọt, mà tiểu Tú là muốn chia thành ba mảnh, một mảnh trồng cây lương thực, một mảnh trồng cây ăn quả, một mảnh trồng cây xanh. Khi bà Hảo muốn đi ra ngoài thì thấy hai vợ chồng đang đứng ở cửa tranh luận. Một người nói muốn trồng tất cả một loại, một người nói muốn chia làm ba mảnh. Làm bà Hảo rất phiền lòng, vì vậy liền nói: " làm sao lại ở trước cửa ầm ĩ thế, vào nhà hết cho bà!" Vì vậy hai vợ chồng đi theo bà Hảo tiến vào. Vào phòng, bà Hảo cũng không hỏi nguyên nhân, chỉ trách tiểu Tú: "con đã gả cho người ta rồi, tại sao có thể cùng chồng tranh cãi, có cái gì không thể từ từ nói?" Giáo huấn tiểu Tú làm cô không nói được tiếng nào đành trừng mắt nhìn tiểu Tô, tiểu Tô vội vàng tiến lên nói giúp: " Bà Hảo, không có việc gì đâu rồi, con với tiểu Tú bàn lại một chút là được, bà đừng giận!" Tiểu Tô nói mỏi miệng mới khuyên được bà Hảo. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy tiểu Ngọc ôm Tô Tô đứng ở cửa phòng nhìn bọn họ. Tiểu Ngọc cười đến vui vẻ: "Anh Tô, sáng sớm đã bị dạy dỗ sao?" Tiểu Tô vừa khuyên giải xong đang khát nước, nhìn thấy Ngọc Kỳ liền phất tay: "trẻ con biết nhiều như vậy làm cái gì, anh đang chết khát rồi, giúp anh rót ly nước đến đây đi!" Ngọc Kỳ nghe vậy liền thuận tay đem tiểu Tô Tô đưa cho tiểu Tô, sau đó rót một tách trà đưa cho tiểu Tô."Xem đi, vợ anh chẳng giống người khác chút nào, anh bị chị quản rồi, ai, em thật thông cảm cho anh!" Tiểu Tô vừa nghe vừa tức vừa buồn cười: "đứa trẻ như cậu thì biết cái gì, mang theo Tô Tô sang một bên chơi đi!" Chờ Ngọc Kỳ đi xa, tiểu Tô vội đến bên cạnh tiểu Tú: "vợ à, tất cả làm theo lời em là được. Một phần ba làm ruộng, một phần ba trồng cây ăn quả, một phần ba trồng cây xanh, được không?" Tiểu Tú nhìn tiểu Tô cười, trong lòng có chút vui mừng: "Nếu không như vậy đi, hai phần ba trồng lương thực, một phần ba sẽ để cho em trồng cây ăn quả và cây xanh?" Tiểu Tô chỉ muốn để tiểu Tú nghĩ thông, lúc này tiểu Tú nói trồng tất cả các loại trái cây, tiểu Tô cũng đồng ý. Vì vậy vợ chồng son lại cùng nhau bàn bạc xem nhận thầu bao nhiêu là được . Rèn sắt khi còn nóng, vì vậy vợ chồng son buổi chiều một lần nữa đến nhà bí thư, lần này bí thư nghe nói họ muốn đổi chủ ý, không muốn mở cửa hàng bên ngoài mà muốn đổi lại là nhận thầu đất, mặt mày liền tươi cười. Mang theo hai người đi tìm thôn trưởng, sau đó cho hai người biết vị trí đất của mấy nhà chưa có ai nhận, lại lần nữa thương lượng xem như thế nào. Hiện tại có 60 mẫu chưa ai nhận, 40 mẫu ở đầu thôn đông , 20 mẫu ở đầu thôn tây. 60 mẫu đất cũng không nhiều, nhưng đến khi trồng trọt thì một hai người không thể làm được. Tiểu Tú cùng tiểu Tô thương lượng nửa ngày, trong nhà có năm người là tính cả Tô Tô, số người có thể làm việc chỉ có ba người, nếu nhận thầu quá nhiều mà không tìm được người đến làm việc thì không được. Vì vậy thương lượng mãi mới quyết định muốn nhận 30 mẫu đất, 20 mẫu ở đầu thôn đông để trồng lương thực, 10 mẫu đất ở đầu thôn tây để trồng cây ăn quả lâu năm và cây xanh. Đến khi mọi người thương lượng xong thì trời đã tối, nhưng mọi người đều rất vui vẻ, chỉ mong ký hợp đồng luôn hôm nay mới an tâm. Đến khi bụng réo mới đứng lên ra về, nói ngày mai tiếp tục thương lượng. Lúc về đến nhà, đem chuyện này nói với bà Hảo, bà Hảo rất ủng hộ, theo quan niệm của bà Hảo đã có tiền sẽ phải mua đất để dành, nhưng bây giờ đất đều không bán, như vậy thuê lại cũng tốt . Ngày hôm sau vào thôn ký hợp đồng, giấy trắng mực đen,đầu thôn đông 20 mẫu, đầu thôn tây 10 mẫu đất trong năm mươi năm sau đều thuộc quyền sở hữu của nhà tiểu Tô, phí nhận thầu trong thôn coi như đã ít rồi, tổng cộng muốn tiểu Tô trả hai mươi vạn. Tiền trong tay tiểu Tú càng ngày càng ít, làm tiểu Tô trong lòng lo lắng. Hai mươi vạn cũng rất lớn làm buổi tối tiểu Tô lăn qua lộn lại không ngủ được. Vì vậy tiểu Tú an ủi: "anh sợ cái gì a? chúng ta chỉ cần bán mấy lần trái cây là đủ tiền thôi mà? Trừ trái cây, chúng ta còn có khu đất đỏ. Cuộc sống về sau chỉ có càng ngày càng tốt, anh đừng lo lắng vô ích. Trong không gian cũng còn nhiều thứ chưa tận dụng. Không riêng trái cây, còn có những cái khác, cũng có thể giúp chúng ta kiếm tiền! Cho nên anh không cần lo lắng. ngủ sớm đi!" Tiểu Tô nháy mắt: "Tú, ngộ nhỡ, anh nói là ngộ nhỡ không có tiền, em bán cái gì cũng được nhưng đừng bán anh và Tô Tô đi đấy"