Ông Xã Chuẩn Sói Ca

Chương 117 : 30 vs 70

- Ồ thì ra là, mắt thẩm mĩ và nhân phẩm của tôi đều được Đan tiểu thư đây đánh gia không tồi mà! Hắc Khải không ngại mà tự coi câu trả lời vừa xong của Đan Nghi chính là lời khen về nhân phẩm và mắt thẩm mĩ của bản thân. Đan Nghi trước giờ chưa từng gặp ai tự tin đến như vậy. Nhưng với thân phận là một nhà giám định tài ba, nổi tiếng thế giới, Hắc Khải có đủ tư cách để mà tự phụ. Đan Nghi bật cười: - Hắc thiếu gia nghĩ vậy cũng được! Hắc Khải lập tức rút ra một bản hợp đồng rồi nói: - Vậy kí đi. Tôi muốn đầu tư làm những mẫu thiết kế này của cô, nhưng sau này cô cần không ngừng cung cấp các mẫu thiết kế mới cho tôi. Đan Nghi cũng muốn thử sức, xem năng lực của mình đến đâu. Trước giờ cô luôn mang trên mình vầng hào quang của Đan gia đại thiên kim tiểu thư mà bước đi trên thế giới này, cả con đường thuận lợi không chút trở ngại... Bây giờ, cô muốn thử dựa vào năng lực của bản thân xem tự mình có thể tạo ra một bầu trời riêng hay không. Đan Nghi mỉm cười hỏi lại: - Hắc thiếu gia sao có thể chắc chắn là tôi có thể luôn giữ vững được phong độ để mà thiết kế ra được những mẫu thiết kế tương tự chứ? Chi bằng đợi ra mắt bộ sưu tập này trước đã, rồi sẽ bàn đến việc đầu tư lâu dài về sau? - Mới vừa xong còn khen ngợi mắt thẩm mĩ của bản thiếu gia mà giờ lại trở mặt nghi ngờ rồi sao? Trong cái dáng vẻ cao ngạo ấy toàn là sự tự tin, tự tin về con mắt thẩm mĩ của mình, tự tin về những tác phẩm do Đan Nghi thiết kế ra. - Được! Vậy thì kí luôn thôi! Đan Nghi cười vui vẻ, đến Hắc Khải còn không sợ thì cô việc gì phải lo lắng chứ? Hắc Khải vốn rộng rãi, phóng khoáng, đối với những gì mình đã ưng ý thì sẽ không bao giờ tính toán thiệt hơn, Đan Nghi dù chỉ là một người mới trong giới thiết kế, nhưng Hắc Khải cũng không hề đề ra những điều khoản hà khắc đối với Đan Nghi. Theo hợp đồng thì Hắc Khải xuất tiền vốn sản xuất và phụ trách việc tiêu thụ, Đan Nghi phụ trách thiết kế. Lợi nhuận thu được sẽ chia theo tỉ lệ 30 /70. Đan Nghi 30 %, Hắc Khải 70 % Nhìn thì sẽ thấy Hắc Khải được chia nhiều hơn nhưng thực tế, số tiền hắn bỏ ra để đầu tư cũng rất lớn, tất cả mọi chi phí đều do một tay hắn lo liệu hết. Còn Đan Nghi chỉ cần phụ trách mỗi việc thiết kế mà thôi. Nếu làm như các nhà đầu tư hà khắc khác thì làm gì cố chuyện chia phần trăm cho nhà thiết kế? Nhiều nhất cũng chỉ là giả tiền lương tháng + tiền thưởng, vậy cũng đã là quá ưu ái rồi. Có thể nhìn ra,Hắc Khải không phải là tự tin vào khả năng của Đan Nghi... mà là hoàn toàn tự tin vào con mắt thẩm mĩ và gu thời trang của mình, kiên quyết tim tưởng vào sự thành công khi hợp tác cùng Đan Nghi... Đan Nghi hạ bút, kí tên... Hắc Khải cũng rồng bay phượng múa mà hạ bút kí tên vào bản hợp đồng. - À, đúng rồi, Hắc thiếu, tôi còn có một yêu cầu! Đan Nghi lên tiếng. - Việc gì vậy? Sao không nói ra trước lúc kí hợp đồng? Hàng lông mày của Hắc Khải nhíu lại.. Đan Nghi nhẹ nhàng cười: - Chuyện này không cần thiết phải ghi vào hợp đồng! - Vậy cô nói đi! - Việc chúng ta hợp tác, phiền anh không nói lại với Lục Thượng Hàn! Đan Nghi nói ra yêu cầu của bản thân. - Gì chứ, vừa mới yêu thôi mà cô đã tích sẵn của hồi môn rồi sao? Hắc Khải bĩu môi mà trêu cô. - Yên tâm, lễ vật của Lục gia rất là hậu hĩnh, Lục Thượng Hàn cũng không phải người keo kiệt. Đan Nghi mỉm cười đáp lại: - Chỉ là tôi không muốn dựa dẫm vào anh ý, tôi muốn tự mình phát triển! - Uhm. Cô nghĩ vậy là rất đúng, dựa vào sự hợp lực của hai chúng ta, thì không gì là không thể cả. Bản thân Hắc Khải cũng không thích nhờ đến sự giúp đỡ của Lục Thượng Hàn, dù bình thường hai người thân thiết như hình với bóng vậy. Sự nghiệp của bản thân đâu cứ phải nhờ vào sự giúp đỡ của anh em bạn bè!? Suy nghĩ này của Đan Nghi càng khiến Hắc Khải đánh giá cao về cô hơn: - Dựa vào Lục Thượng Hàn thì vụ làm ăn này, cô sẽ còn kiếm gấp nhiều lần nữa, quyết không nói cho cậu ta biết à? - Anh ý có sự nghiệp của anh ý, tôi cũng phải có sự nghiệp của riêng mình. Huống hồ nếu cứ dựa dẫm mãi vào anh ý thì sao biết được tôi có thể làm được những gì? Mối người đều là một cá nhân độc lập, không phải là hình là bóng của một ai khác, không phải sao? Đan Nghi nhìn thẳng vào mắt Hắc Khải mà nói.....