Chương 53 Thiên Thụ suýt nữa ngã nhào xuống đất. Viên Dã giơ tay ra giữ cô lại. Cơ thể hơi nóng của cô rơi vào vòng tay anh, nhẹ bẫng như không có trọng lượng. Viên Dã hơi nhíu mày. Thiên Thụ chỉ thấy mọi thứ mờ nhòa, định thần lại mới nhìn rõ người đó là ai. “Viên Dã…”, cô gọi tên anh, mơ mơ màng màng như thể lâu rồi không gọi thế. Viên Dã nhìn vợ, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt hơi lạc thần, vẻ mặt đáng thương khó tả, khi nhìn vào mắt anh, cô tỏ ra buồn bã lạ lùng. “Khám bệnh chưa?” “Dạ rồi”, Thiên Thụ gật đầu. “Vậy tốt, chúng ta đi.” Viên Dã choàng eo cô, đưa cô quay lưng đi. Tiểu Mạc và Đàm Thiên Ân đứng phía sau thấy vợ chồng tình cảm thắm thiết, quay lưng bỏ đi thì lập tức bước theo. Thiên Thụ mới sực nhớ ra những lời Đàm Thiên Ân vừa nói, liền khựng lại. “Viên Dã, em… em có chuyện…” “Có chuyện gì thì về nhà hẵng nói”, Viên Dã ôm eo cô. Không phải anh ngang ngược, cũng không phải nhỏ mọn, chỉ là khi nhìn thấy sau lưng vợ mình còn có hai người đàn ông thì sẽ không phóng khoáng rộng lượng đến nỗi chào hỏi họ. “Nhưng… Viên Dã…”, Thiên Thụ do dự, cứ đi rồi khựng lại. Đàm Thiên Ân nóng nảy đã lao lên phía trước, kéo tay Viên Dã lại, rồi siết lấy cánh tay Thiên Thụ. “Viên Dã, chẳng lẽ anh không nghe thấy Tiểu Thụ nói gì hả? Cô ấy có chuyện muốn nói, anh đứng lại!” Thiên Thụ bị Đàm Thiên Ân kéo lại, người lảo đảo, thoát ra khỏi vòng tay của Viên Dã. Trong tích tắc, cô chỉ thấy sắc mặt Viên Dã vụt thay đổi. Gương mặt thường ngày lạnh lùng đẹp trai giờ đây mây đen bao phủ, u ám lạnh lẽo. Đôi mắt đẹp đẽ sâu thẳm kia khi nhìn Đàm Thiên Ân lại có một hơi lạnh dựng cả tóc gáy. Thiên Thụ cảm thấy kỳ lạ nên vội ngăn Viên Dã và Đàm Thiên Ân lại. “Thiên Ân, anh đừng như vậy…” Hàng lông mày của Viên Dã nhướng lên. Người vợ trong lòng anh khi mở miệng, lại gọi tên người khác. Anh chưa bao giờ ghen tuông gì cả, cũng sẽ không suốt ngày nói lời yêu đương, anh tưởng trái tim anh, cô đã hiểu. Sau khi họ cùng sinh tử, trải qua nguy khốn, họ sẽ mãi tay nắm tay, đến khi bạc đầu. Nhưng mà, giờ đây… Đàm Thiên Ân cầm tay Thiên Thụ vung vẩy. “Anh tránh ra cái đã, có chuyện gì thì tôi nói với anh! Để anh rõ xem rốt cuộc anh muốn gì?” Viên Dã trừng mắt nhìn Đàm Thiên Ân, ánh mắt sắc nhọn. Khiến Đàm Thiên Ân đang huênh hoang cũng phải rụt lại, không dám nhìn thẳng vào Viên Dã. “Tôi không có gì để nói với anh.” Viên Dã đưa tay định kéo Thiên Thụ. Đàm Thiên Ân nhanh mắt nhanh tay ngăn lại. Viên Dã không nắm được tay Thiên Thụ, mà ngược lại, Thiên Thụ đã kéo cô vào lòng anh ta! “Viên Dã, đồ nhát gan, đừng tưởng anh giả bộ lạnh lùng thì tôi sợ, anh chẳng qua chỉ là kẻ…” Đàm Thiên Ân kéo Thiên Thụ lại, còn tức tối quát to. Bốp! Không ai ngờ, nắm đấm của Viên Dã đã “thăm hỏi tận tình” gương mặt của Đàm Thiên Ân! Rầm! Đàm Thiên Ân không chút phóng tránh, ngã vật ra đất, lăn lông lốc. Mọi người đều sợ hãi. Thiên Thụ càng kinh hoảng khi nhìn Viên Dã bước tới, xốc cổ áo của Đàm Thiên Ân lên, chỉ nói một câu, “Mày dám đụng vào cô ấy, tao sẽ cho mày chết!” Hạ Thiên Thụ chưa từng thấy Viên Dã giận dữ như thế bao giờ, hoặc trong lòng anh đã hận thù Thiên Ân từ lâu, nhưng anh chưa từng bộc phát, anh lúc nào cũng im lặng, tao nhã, cho dù có tâm sự cũng sẽ giấu kín trong lòng; cho dù có đau buồn cũng chỉ một mình chịu đựng. Anh mãi mãi là người đàn ông cao vời vợi. Nhưng hôm nay khi anh vung nắm đấm lên với Đàm Thiên Ân, trong lòng Thiên Thụ bỗng thấy vô cùng phức tạp, rối rắm. Thấy nắm đấm của Viên Dã lại nhằm vào mặt Đàm Thiên Ân, Thiên Thụ hoảng loạn lao tới, kéo tay Viên Dã ra. “Viên Dã, đừng đánh! Đừng đánh nữa, anh ấy bị thương rồi!” Viên Dã quay lại, lạnh lùng nhìn cô. Thiên Thụ bị ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn thẳng, bất giác run rẩy. Những lời lúc nãy của Thiên Ân lại nhảy múa trước mặt. Hạ Thiên Thụ, ba năm trước em bị xe đâm đưa vào bệnh viện này, trong ba năm đều hôn mê ở phòng bệnh nặng tại đây, có khả năng nào chạy ra ngoài kết hôn với người khác không? Có khả năng nào sinh con gái cho hắn không?! Hắn lừa em! Hắn vốn dĩ là lừa em! Làm sao có thể? Sao Viên Dã lại lừa cô được? Họ ở đảo Bali đã từng cuồng nhiệt nóng bỏng biết mấy… Sự bảo vệ chăm sóc của anh rất thầm lặng và chu đáo… Sao có thể… Sao có thể… Viên Dã nhìn Thiên Thụ, nói từng câu từng chữ, “Em, có đi với anh không?” Thiên Thụ ngẩng lên, đờ đẫn nhìn anh. Anh hình như cũng cảm nhận ra gì đó, nếu không đã không hỏi cô như vậy, nhưng… nhưng… “Viên Dã…”, Thiên Thụ nhìn anh, “Em… muốn… Thiên Ân anh ấy…” Viên Dã buông Đàm Thiên Ân ra, đứng phắt dậy. Anh trừng mắt nhìn Thiên Thụ nửa quỳ dưới đất, ánh mắt hơi lạnh nhưng lại rất phức tạp. Có lẽ ánh mắt không thể nói lên tâm tư rối bời của anh, nhưng bàn tay do dự rồi siết chặt của anh, đã tiết lộ tâm sự từ lâu. Anh nhìn Thiên Thụ, trong ánh mắt là sự thất vọng. Thiên Thụ cũng nhìn anh. Có ngấn nước mắt đang lấp lánh. Anh bỗng quay phắt đi. Không nói gì, bỏ đi. Tim Thiên Thụ như bị đâm trúng, co thắt đau đớn. Cô đứng lên, hét gọi sau lưng anh, “Viên Dã!” Bước chân anh hơi khựng lại. “Viên Dã, nói cho em biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh… thật sự lừa dối em ư?” Anh có phải đã lừa dối em không? Cô đứng sau lưng anh, nhìn theo bóng anh. Ánh đèn trắng lóa trong bệnh viện cô đơn chiếu xuống, tỏa lên sống lưng đứng thẳng của anh, toát lên một thứ ánh sáng xa vời và lạnh lẽo. Thiên Thụ lặng lẽ nhìn anh, như cảm giác thời gian đã trôi xa, dường như họ quay về khởi điểm ban đầu. Cuộc xuyên không của cô, sự ra đi của anh. Nhưng, tất cả thật sự có thể bắt đầu lại từ đầu sao? Tất cả liệu có thể như thời gian chảy ngược, tất cả liệu có thể quay về ban đầu không? Cô liệu có thể quay về cuộc sống bình thường, không còn xuyên không, không còn mơ mộng… Nhưng, trái tim thì sao? Trái tim đã trao cho anh từ lâu, lần này còn có thể tùy tiện bắt đầu lại hay không? Viên Dã quay lưng lại với cô, mãi sau cũng không nói gì. Nước mắt cô long lanh, rồi từng giọt lăn xuống. “Anh không lừa em.” Anh không quay lại, chỉ nói mấy chữ đó. Rất giống phong cách của anh, thậm chí một câu giải thích cũng không nói thêm. Thiên Thụ nhìn bóng lưng anh, đôi mắt mờ nhòa. “Vậy anh hãy nói em biết, tất cả là thế nào? Có phải em đã bị xe đâm nằm đây ba năm, chúng ta có phải là chưa từng kết hôn? Con gái không phải do em sinh ra đúng không? Tất cả là do anh lừa dối em? Ngay cả lần đầu của chúng ta cũng…” “Anh đã nói là anh không lừa dối em!”, Viên Dã bỗng quay lại, nhìn đôi mắt thương tâm của cô. “Vậy anh nói đi, rốt cuộc là tại sao?”, Thiên Thụ nhìn vào mắt anh, những giọt nước mắt đau buồn bỗng không kìm được mà rơi tí tách. “Có phải là ngay cả câu ‘anh yêu em’ lúc ở đảo Bali cũng là giả tạo hay không?” Sắc mặt Viên Dã lạnh lẽo. Anh nhìn Thiên Thụ yếu đuối và bi thương, ánh mắt tỏ ra thất vọng, buồn bã, đau lòng, thậm chí khi câu cuối cùng của cô thốt ra, anh cảm thấy tròng mắt mình hơi cay cay. “Anh chẳng có gì để giải thích, chỉ có một câu, anh không lừa dối em. Nếu em nghi ngờ anh, nghi ngờ lời nói anh nói, nghi ngờ tình cảm của anh…”, Viên Dã nhìn cô, giống như ban đầu khi cô tỉnh dậy, ánh mắt hơi lạnh lùng. “Nếu em nghi ngờ anh là người vì muốn có được em mà lừa dối em, nếu em nghi ngờ câu nói anh xưa nay chưa từng nói với bất kỳ cô gái nào… Được, anh nói cho em nghe tất cả mọi việc em muốn biết. Con gái quả thực không phải là con của em và anh. Năm đó sau khi em bị tai nạn xe, cũng thật sự đã nằm lại đây ba năm. Không có xuyên không, cũng chẳng có mất trí nhớ, em chỉ thoát ra khỏi xã hội này trong ba năm, em chỉ là đánh mất ba năm đó. Song, anh chưa từng lừa dối em. Nhưng em… lại nghi ngờ anh. Chẳng lẽ giữa chúng ta còn không bằng một câu nói của kẻ khác? Đàm Thiên Ân nói anh lừa dối em, em thật sự nghi ngờ anh đến nước này sao? Anh chưa từng nói ‘anh yêu em’ với người phụ nữ nào, nhưng Hạ Thiên Thụ… em lại chối bỏ nó. Được, anh thả cho em đi. Em quay về cuộc sống trước kia của em, từ nay về sau, xem như anh chưa từng xuất hiện.” Anh quẳng lại câu nói đó rồi lạnh lùng quay lưng bỏ đi. Thiên Thụ khóc òa thảm thương, không chỉ là cuối cùng cô nghe thấy đáp án cô cần, mà quan trọng hơn là anh đã thực sự đi xa rồi, một lần nữa xóa bỏ cô khỏi cuộc đời anh. Nước mắt như chuỗi hạt đứt dây cứ lăn xuống không ngừng. Nhớ lại những ngày đó, anh xuất hiện trong cuộc sống của cô như một giấc mơ, anh là chồng cô, anh và cô có một đứa con gái đáng yêu, anh muốn ly hôn với cô, anh luôn có nhiều điều bất mãn với cô, anh là cấp trên cao nhất của cô nhưng anh lại luôn ở bên cô, không rời một bước. Có lẽ một lúc nào đó, cô là người khờ khạo, ngu muội, vô tâm vô tính, nhưng những gì anh đối xử tốt với cô, cô đều ghi nhớ hết trong lòng, biết hết mọi thứ. Cô biết anh yêu thương cô, biết anh tuy lạnh lùng với cô nhưng thực ra lại rất ấm áp. Đến khi cô thực sự có thể buông bỏ người trong tim, quyết định cùng anh bên nhau trọn đời thì… Hóa ra mọi thứ đều chỉ là trò lừa gạt, một giấc mơ đẹp đến mức khiến cả Cô Bé Lọ Lem cũng phãi ngưỡng mộ. Anh, đã lừa dối cô. Cô thật sự đã hôn mê ba năm trời, không hề sinh con cho anh, thật sự chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ khi cô thương tâm, đau lòng, không nhìn thấy tương lai!