Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén

Chương 89 : Rốt cuộc là nam hay là nữ?!

Editor: Trịnh Phương _ Diễn đàn. Thật ra thì tuổi thật của Đoạn Thấm Nhã đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng hàng năm đều ở trong nhà không ra ngoài, hơn nữa cô ấy giỏi về bảo dưỡng, nhìn qua thậm chí còn trẻ tuổi hơn mấy phần so với phụ nữ trưởng thành tuổi ba mươi. Giờ phút này bởi vì câu nói kia của An Cẩn Du, hai tròng mắt của cô ấy trào lên sóng nước, tràn đầy kinh hoàng cùng gấp gáp, làm người ta thấy trong lòng cũng không khỏi sinh ra mấy phần ý nghĩ - thương xót. Tô đại tổng giám đốc vẫn luôn coi vợ như bảo vật trong lòng càng thêm đau lòng vô biên, đưa tay cầm lấy bàn tay hơi lạnh của vợ yêu, nhưng lại không hề nói câu nào. An Cẩn Du dưới ánh mắt vội vàng nhìn chăm chú của Đoạn Thấm Nhã có chút hoảng hốt lui về phía sau. Đang lúc cô khẩn trương đến không biết nên làm như thế nào cho phải, một bàn tay lập tức xuất hiện cầm lấy bàn tay hơi lạnh của cô. Cùng lúc đó, một giọng nói quen thuộc lần nữa vang lên ở bên tai, mang theo một tia trấn an: "Đừng sợ, tôi ở đây." An Cẩn Du ngạc nhiên một chút, quay đầu lại nhìn, Niếp Quân Hạo cũng thật vất vả mới khôi phục lại như cũ từ sự chóng mặt khi đi thang máy. Hai đôi tay nắm lấy nhau truyền qua chút ấm áp nhàn nhạt, trái tim đang vì khẩn trương mà mất tự chủ cũng lần nữa thoáng bình tĩnh lại vì những lời này của Niếp Quân Hạo. Trên thực tế, ngay sau lúc Đậu Đậu vừa nói ra câu nói kia Tô Nghị đã muốn lên tiếng ngăn cản, lại rốt cuộc vẫn là chậm một bước, chỉ đành phải bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, nói: "Chuyện này nói ra rất dài dòng, hay là chúng ta vào phòng trước rồi hãy nói." Tô Nghị nhắc nhở như vậy, mọi người mới coi như là phản ứng lại, bọn họ dĩ nhiên lại đứng ở trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc nói chuyện. Tất cả lập tức đè xuống nghi ngờ trong lòng, cùng đi vào phòng làm việc theo Tô Nghị. Đoạn Thấm Nhã ôm Đậu Đậu, vừa mới ngồi lên trên ghế sa lon liền không kềm chế được lần nữa nóng nảy hỏi: "Nói như vậy, những điều cô An vừa nói đều là thật? Đậu Đậu thật sự từng xảy ra tai nạn xe cộ?" An Cẩn Du được Tô Minh Duệ mang tới, đang ngồi chung với Niếp Quân Hạo ở đối diện, nghe được Đoạn Thấm Nhã lời này, toàn thân chấn động, có chút chột dạ nói nhỏ một câu với Tô Nghị: "Thật xin lỗi, tôi không biết." d^^đ%l;q/đ Chỉ sợ vị Tô tổng này cho là mình nói ra chuyện này để bấu víu quan hệ với Tô thị, dù sao ở trong lòng của An Cẩn Du, nghiêm chỉnh mà nói thì cô và Niếp Quân Hạo hiện tại cũng chỉ là dân chúng bình thường, so với loại tập đoàn Tô thị to lớn có tiền này căn bản là khác nhau một trời một vực. Mình không có ý tứ kia, khó đảm bảo đối phương không nghĩ như vậy. Tô Nghị ngớ người, nhìn dáng vẻ thận trọng của An Cẩn Du, không khỏi có chút buồn cười, trấn an nhìn An Cẩn Du một cái, cười nói: "Chuyện này không trách cô, là tôi cố ý gạt Thấm Nhã, không muốn làm cho cô ấy lo lắng. Thật ra thì sau đó tôi cũng vẫn luôn tìm vị này, à, ngài Niếp, chỉ là tìm thật lâu cũng không lấy được tin tức chính xác, lúc này mới không thể không buông tha, không ngờ đang lúc tôi cho là không tìm được ân nhân cứu mạng Đậu Đậu nữa, lại một lần nữa gặp được ngài Niếp. Có lẽ đấy chính là duyên phận." "A Nghị, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Đoạn Thấm Nhã càng nghe lời này của Tô Nghị thì càng lo lắng hơn. Nghĩ đến chuyện con trai bảo bối của mình có thể đã gặp phải nguy hiểm trong khi chính mình hề biết gì, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng hiện lên mấy phần lo sợ không yên. Nhan Mặc ngồi ở bên cạnh cô ấy nhìn thấy cô mình như vậy, cũng có chút không đành lòng, nhíu nhíu mày, thấp giọng khuyên nhủ: "Cô, trước đừng có gấp, không phải bây giờ Đậu Đậu vẫn rất khỏe sao? Cô kiên nhẫn nghe dượng nói." Tô Nghị thấy vợ yêu lo lắng như thế cũng có chút đau lòng, quay lại và hỏi: "Chuyện này còn phải nói đến chuyện từ mấy ngày trước. Thấm Nhã, em còn nhớ rõ thím Minh chăm sóc Đậu Đậu mà anh đã cho nghỉ việc vài ngày trước sao?" Đoạn Thấm Nhã sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới trước đó vài ngày, cô ra ngoài rồi trở về lại phát hiện không thấy thím Minh mời tới tạm thời chăm sóc Đậu Đậu, sau khi hỏi mới biết bà bởi vì làm việc không tốt nên bị Tô Nghị cho nghỉ. Đối với chuyện này, thật ra Đoạn Thấm Nhã không hề để ý, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên, ngay từ lúc trước nhà cô cũng đã từng đổi 2-3 bảo mẫu. Hiện tại, con người đều là động vật ích kỉ, đặc là biệt là trong những gia đình như nhà họ, thường xuyên có xu hướng tạo nên tính tham lam cho không ít người. Những bảo mẫu bị sa thải trước kia phần lớn đều là vì điều này, thím Minh bị đuổi, Đoạn Thấm Nhã cũng thoải mái nghĩ tới phương diện này, cũng không có quá để ở ý. Hiện tại Tô Nghị lần nữa nhắc tới bà ta trong tình huống này, chẳng lẽ… "Chuyện này có quan hệ với thím Minh?" D+Đ;L?Q|Đ Tô Nghị gật đầu một cái, đơn giản kể lại đầu đuôi chuyện xảy ra ngày hôm đó. Sau khi Đoạn Thấm Nhã nghe xong, sắc mặt trắng nhợt, những người khác nghe xong sắc mặt cũng có chút khó coi. Thật sự là không ngờ thím Minh đó sẽ vì tham một chút đồ bán phá giá liền dễ dàng bỏ Đậu Đậu ở ven đường, còn suýt nữa vì vậy mà gây ra họa lớn. Vừa nghĩ tới cháu nhỏ, em họ nhỏ bé đáng yêu như vậy, trong lúc chính mình khó có thể dự liệu có thể cứ như vậy vùi thân dưới bánh xe, máu tươi tràn ra, sắc mặt của mọi người ở đây cũng lập tức trầm xuống. "Đợi chút, anh cả. Anh nói lần tai nạn xe đó, không phải là sự kiện trong tin tức vài ngày trước chứ?" Tô Minh Duệ mang bộ mặt sa sầm, từ lời nói hiện tại của An Cẩn Du cùng anh trai mình, lập tức liên tưởng đến vụ tai nạn giao thông cách đây không lâu. Anh ta đã xem vụ tai nạn giao thông này trên một blog nhỏ về Niếp Quân Hạo, sau đó còn có video, dù có thể nhìn rõ Niếp Quân Hạo trong video, nhưng đứa bé được anh ôm vào trong ngực cũng không có lộ mặt, anh ta cũng không có chú ý, hôm nay vừa nghĩ, nói không chừng đứa bé được ôm đó chính là cháu nhỏ khả ái nhà anh ta nha! Sở dĩ Tô Minh Duệ có thể nhanh chóng kết nối hai chuyện này với nhau, thứ nhất là bởi vì chuyện mấy người vừa nói rất giống với tai nạn giao thông trong video kia, thứ hai là bởi vì khi đó anh ta vừa lúc nghe nói sau khi xảy ra chuyện không lâu, anh trai mình không có dấu hiệu nào mà đột nhiên ngừng hợp tác với một công ty tên Nhật Diệu, mà này nâng trong tai nạn xe  người gây ra họa vừa lúc chính là công ty chủ tịch  con riêng. Mắt thấy Tô Nghị gật đầu một cái, đáy mắt Tô Minh Duệ xẹt qua một tia sáng tỏ. Khó trách được anh cả sẽ nhanh chóng quyết định dừng lại việc hợp tác với đối phương, nghe nói người gây ra họa kia sau đó còn rất phách lối. A, nếu đổi thành anh ta, dám động đến con trai bảo bối của mình, anh ta không thể không làm cho công ty đó phá sản, mặc dù tình huống hiện tại của bọn họ đoán chừng cũng cách phá sản không xa. Dien~dan*le/quy_don "Không sai, chính là vụ tai nạn đó, khi đó nếu như không phải là nhờ ngài Niếp ra tay cứu giúp, hậu quả khó mà lường được. Chỉ tiếc ngày đó sau khi đặt Đậu Đậu xuống,ngài Niếp đã đi mất, tôi cho người giúp đỡ tìm kiếm ngài Niếp, muốn đối mặt nói lời cảm ơn với ngài Niếp, lại không nghĩ rằng tìm thật lâu cũng không tìm được ngài, càng không nghĩ tới ngài Niếp sẽ được tiểu Duệ mời vào Tinh Thành, lấy cách này để gặp lại." Tô Nghị vừa nói như thế, mấy người trong phòng đều không khỏi có chút thở dài. Nhìn Đậu Đậu ngây thơ đáng yêu trong ngực Đoạn Thấm Nhã, ánh mắt mấy người nhìn về phía Niếp Quân Hạo cũng không khỏi mang thêm mấy phần kính trọng. Niếp Quân Hạo cũng không nghĩ tới đứa nhỏ mà mình tiện tay cứu lúc mới tới còn có lai lịch lớn như vậy, chỉ là… Liếc mắt nhìn Đậu Đậu ngồi ở trong ngực Đoạn Thấm Nhã, toàn thân mặc quần áo trẻ em đáng yêu, nhíu nhíu mày nói: "Có một vấn đề." Mấy người nghe Niếp Quân Hạo mở miệng, soạt một tiếng, tất cả đều quay đầu nhìn lại. Tô Nghị sững sờ dưới, khẽ hỏi: "Ngài Niếp có thể hỏi." Niếp Quân Hạo mặt rầu rĩ nói: "Tôi nhớ là khi đó tôi ôm một bé gái mặc một chiếc váy công chúa, nhưng hiện tại đứa bé nhà anh lại mặc đồ nam. Ta chỉ muốn hỏi một câu, đứa bé nhà anh rốt cuộc là nam hay nữ?" "…"