Ông Xã Alpha Vạn Người Mê Của Tôi
Chương 50 : |46.38.35.6.27|
Edit: Pi sà Nguyệt
Lâm Nam bị nhốt, giáp máy người Qatar đột nhiên xuất hiện đằng sau làm hạm đội Đế Quốc bị đánh không trở tay, tình huống hỗn loạn vô cùng.
Phi thuyền của An Phách Hòa và Bùi Nghiêm cẩn thận đi về phía vòng vây nhưng vẫn bị lan đến, mấy tầng phòng hộ bên ngoài bị tổn thương, hệ thống báo động vang lên không dứt.
Người điều khiển ở cạnh lo tới mức giậm chân, Bùi Nghiêm là con trai Bùi tướng quân, An Phách Hòa là vợ của Lâm Nam, trong bụng có giọt máu của nhà họ Lâm, nếu ai trong họ có chuyện thì bọn họ không gánh được.
“Không thể đi tới nữa! Mau rút lui! Nguồn năng lượng của phi thuyền bắt đầu xuống trầm trọng, không thể duy trì trạng thái ẩn thân trong thời gian ngắn nữa, đến lúc đó thì xong mất!” Người điều khiển không chịu đi tới trước.
An Phách Hòa nhìn họ, “Mấy người lùi đi, tự tôi đi!”
Bùi Nghiêm mím môi không nói, vẫy tay tỏ vẻ mình không sao.
An Phách Hòa thấy nhân viên điều khiển không chịu động thủ thì cuống lên, đẩy hắn ra, tự mình ngồi xuống điều khiển giáp máy đi về phía trước.
Nhân viên điều khiển cảm thấy omega này điên rồi.
Không biết có phải do lo lắng và sợ không mà adrenaline [1] tăng lên rất mạnh, cô vốn không hiểu cách điều khiển giáp máy lắm nhưng dưới tình huống này, cô lại điều khiển phi thuyền tránh được một làn sóng công kích, tiến lại gần vòng vây hơn.
[1] Adrenaline là một hormone được giải phóng khỏi tuyến thượng thận, nó được phóng thích vào máu và phục vụ như các chất trung gian hóa học, đồng thời truyền tải xung thần kinh cho các cơ quan khác nhau.
Nhân viên điều khiển đứng sau há mồm, Bùi Nghiêm ở cạnh cười không nói, ông đã từng làm một nghiên cứu liên quan đến ảnh hưởng năng lực của bé con và phụ nữ có thai.
Lúc trước An Phách Hòa bị dày vò thảm như vậy thì bây giờ đã bộc phát hoàn toàn. Hiển nhiên, bé con trong bụng cô có năng lực rất xuất chúng.
Lâm Nam ấy à… làm người ta đố kỵ thật đó.
An Phách Hòa cảm thấy gần rồi mới mở hệ thống quét hình ra, bởi vì bị quấy rầy, thử mấy lần mới thấy được hình ảnh phía trước.
Xích Hoàng cứ như con sư tử mạnh mẽ đang ngủ say, vô số giáp máy của địch vây quanh nó, đủ thứ đạn pháo không ngừng bắn về phía nó.
Bùi Nghiêm cười cười, “Đúng là phải cảm ơn đồng nghiệp phòng phòng hộ rồi, nghiên cứu ra hệ thống phòng vệ mạnh như vậy.”
Mỗi giáp máy các cấp sẽ có các chất khác nhau, huống chi là giáp máy cấp sáu, sự chênh lệch với giáp máy cấp bốn rất rõ ràng. An Phách Hòa biết Lâm Nam tạm thời không có nguy hiểm, thở phào nhẹ nhõm nhưng quân địch không bắt được anh sẽ tìm cách mạnh mẽ hơn.
An Phách Hòa run tay, tiến vào sau phi thuyền, nhanh chóng thay đổi hệ thống quét hình.
Lúc này hình ảnh càng rõ ràng hơn.
Cô dùng hình vẽ 360 độ để diễn tả Xích Hoàng, bước chân của Xích Hoàng đỏ lên. Cô đẩy mạnh màn hình quan sát kỹ, “Viện trưởng, đây là trục trặc của phần chân?”
Bùi Nghiêm đẩy kính, theo lý thuyết thì toàn bộ giáp máy đời sáu sử dụng toàn bộ vật liệu mới nhất nhưng do thời gian quá gấp nên nghiên cứu không đủ, lúc đấy mang tâm trạng may mắn nên dùng vật liệu cũ để làm chân giáp máy. Có lẽ do tác chiến cường độ cao trong thời gian dài, không chịu được nhiệt độ cao nên bị tan chảy.
Phi thuyền của bọn họ dùng để bảo trì những giáp máy bị hỏng nên vật liệu trên phi thuyền rất đủ, An Phách Hòa quay đầu nhìn nhân viên điều khiển, “Cậu mau vào kho hàng lấy một cặp chân đến cho tôi.”
Nhân viên điều khiển đi làm, Bùi Nghiêm suy nghĩ lát, “Cô tính đi sửa hả?”
An Phách Hòa đứng dậy, “Đúng thế.”
“Tôi đi.” Bùi Nghiêm đè tay cô xuống, “Tôi đi.”
An Phách HOà mỉm cười, “Viện trưởng Bùi đừng xem thường omega nhé!”
Bùi Nghiêm im lặng thả tay ra, bọn họ hiểu rõ, muốn đi vào Xích Hoàng thì chỉ có một đường nói, đó là phần thải khí ở phần lưng của Xích Hoàng, lối đi đó rất nhỏ, nó chỉ đủ cho một omega nhỏ đi vào, vóc người Alpha quá cao to nên rất khó.
“Sau khi sửa xong thì rời khỏi, nếu không giáp máy sẽ nướng chín cô đấy!” Bùi Nghiêm biết không khuyên được An Phách Hòa nên nhỏ giọng dặn.
An Phách Hòa mặc đồ phòng hộ, làm nghi lễ với Bùi Nghiêm, “Đợi tin tốt của tôi!”
Cô cầm bộ chân từ tay nhân viên điều khiển, để trong túi bên hông rồi đi ra ngoài.
Ngọn lửa chiến tranh lan tràn khắp vũ trụ, một bóng người lẻn vào trong bóng đêm. Trong chiến sự kịch liệt, trước phi thuyền và giáp máy to lớn, bóng người kia nhỏ con cứ như hạt bụi không đáng kể, không ai quan tâm cả.
An Phách Hòa cẩn thận đi vào vòng vây, cô không có cung cụ, chỉ có thể dùng mắt thường để đánh giá phạm vi quét hình của giáp máy Qatar, mỗi lần đi tới là một lần dùng sức.
Lâm Nam trong Xích Hoàng bình tĩnh nhìn cấu hình trước mắt, anh hiểu rõ cấu tạo của giáp máy, bộ chân bị hỏng… Đáng tiếc trong giáp máy không có bộ chân dự phòng.
Bởi vì bộ chân bị hỏng nên hệ thống phòng vệ dừng lại thao tác giáp máy để bộ chân bị hòa tan… Nếu đóng hệ thống phòng vệ thì Xích Hoàng có thể chịu được đến khi anh thoát khỏi vòng vây, nếu bên ngoài có người tiếp ứng thì sẽ có đường sống, dù sao vẫn tốt hơn chờ một chỗ.
Tay Lâm Nam gõ lên bàn điều khiển, trong đầu xuất hiện gương mặt tươi cười của An Phách Hòa, còn có đứa bé chưa sinh ra của họ… không biết có thể tận mắt nhìn bé con xấu xí kia sinh ra không.
Đột nhiên một điểm đen xuất hiện trên hình quét, nguồn nhiệt phản ứng là một con người, nó đang tới gần Xích Hoàng.
Chiến hữu hay kẻ đich?
“Xích Hoàng, cho tôi xem hình vẽ.” Lâm Nam rút tay hạ lệnh.
Hình ảnh trong vũ trụ xuất hiện trên màn hình, Lâm Nam phóng to hai lần, thấy rõ có người mặc đồ đen, bên trên có dấu hiệu Đế Quốc, là người Đế Quốc.
Đến để sửa chữa giáp máy à? Lâm Nam có suy đoán xấu trong lòng, người bình tĩnh đi tới gần hệ thống phòng vệ kia, gương mặt anh trắng bệch.
Bạc Hà… đừng là em.
Sau khi An Phách Hòa tới gần Xích Hòa, cô tìm một hồi mới tìm được lỗ thoát khí.
Nếu cô không mang thai thì vào được, nhưng cái bụng bây giờ khá to làm lỗ nhỏ lắm. Vừa chui vào bụng đã bị kẹp lại không động được.
An Phách Hòa nằm nhoài nửa người trong đường ống thở một hơi, vuốt bụng nhỏ giọng nói: “Con yêu… xin lỗi…”
Nói xong cô nhẫn tâm chen vào trong đường ống, cảm giác đau do bụng bị đè không bằng đau lòng, An Phách Hòa mong mỏi đứa bé này không chỉ mỗi kiếp này mà cả đời trước nữa.
Cho dù biết có thể mất đi đứa bé nhưng cô cũng hết cách rồi, cô không có lựa chọn khác, chỉ có thể cắn răng đi về trước.
Sự đau đớn làm cô thấy phía trước tối sầm, cô cố gắng bò trong đường ống chật hẹp, An Phách Hòa đỡ lấy vách tường kim loại thở một hơi.
Cô không ở lâu được, dịch chuyển một chút rồi đi tìm đường nối xuống thừa trục.
May cô có hứng thú với cấu tạo giáp máy nên đã xem kết cấu của Xích Hoàng mười mấy lần, cô quen thuộc mò đến mục tiêu.
Thừa trục đã bị hòa tan hơn một nữa, đang treo lơ lửng. An Phách Hòa mang găng tay, móc thừa trục bên hông.
Đợi sau khi thay xong thừa trục, tầng ngoài của găng tay bị thêu cháy, An Phách Hòa vội cởi găng tay ra rồi chạy ra ngoài. Cô phải ra ngoài nhanh lên, đợi sau khi khôi phục lại, Xích Hoàng sẽ tự động khởi động, chỉ có một phút để phản ứng.
Nếu cô chậm chân thì sẽ bị nhiệt lượng nướng cháy.
Hệ thống kêu lên, đèn đỏ lấp lánh đổi xanh. Lâm Nam vội đưa tay đình chỉ khởi động của Xích Hoàng. Nhưng Xích Hoàng không đủ, khiến nó khởi động không chỉ làm tan, mặc dù là ngăn cản thủ động nhưng chỉ ngừng mấy giây thôi.
An Phách Hòa không dám dừng lại, cô lao nhanh, đằng sau vang lên tiếng khởi động giáp máy.
Cô bò vào đường ống, giáp máy bắt đầu xì xì thoát khí.
Thời gian không còn nhiều! Cô dùng cùi chỏ chống đỡ cố bò về trước.
Tiếng nổ vang lên, tiếng chuông chết chóc vang lên.
Lối ra đang ở trước mắt! An Phách Hòa nhắm mò bò lên trước, cô chưa muốn chết, bé con của cô chưa sinh ra đâu á!
Chỉ còn một bước, một giây sau sóng nhiệt bắn cô ra khỏi đường ống.
Hơi nóng sau lưng làm cô thấy mình đang bị đốt cháy, ý thức của An Phách Hòa mơ hồ, cô cảm thấy mình như búp bê rách được sinh ra giữa ngọn lửa chiến tranh, lẻ loi bơi trong vũ trụ đen tối.
Không lâu sau, một cánh tay cơ khí to lớn từ trong phi thuyền người Qatar duỗi ra, dịu dàng ôm lấy cô.
Lâm Nam có ý đồ đóng lỗ thoát khí nhưng sóng nhiệt bị chặn lâu không chịu được, chỉ mấy giây sau đã bắt đầu bắn ra.
Anh khó chịu ngồi lại ghế lái, điên cuồng tìm kiếm khắp tinh vực.
Cuối cùng cũng tìm được! Cánh tay người máy cách đó không xa đang giữ một người!
Cánh tay đó bắt được người thì vội rút đi, Lâm Nam lái Xích Hoàng đuổi theo, giáp máy phe địch bắt đàu ùa lên chặn đường anh.
Đáng chết! Mắt anh đỏ rực như máu cứ như hai lỗ máu chảy ra làm người ta sợ hãi. Sự khát máu trong người xuất hiện như dây leo không ngừng phát triển, nó chảy khắp người anh. Lâm Nam bị cảm xúc không tên điều khiển giống như lần trước vậy. Trong đầu anh chỉ còn một suy nghĩ.
Giết chết đám rệp chướng mắt này tìm Omega kia! Đó là Omega của anh!
Cánh tay giáp máy kia bắt An Phách Hòa vào trong khoang rồi đặt xuống đất. Phần lưng vừa tiếp xúc với mặt đất, An Phách Hòa tỉnh táo vì cơn đau. Cô mở mắt ra thì thấy cặp ủng màu đen.
Chủ nhân của ủng ngồi xổm xuống quan tâm, “An An, em không sao chứ?”
Trong lúc bò dậy, An Phách Hòa cảm thấy thịt cô dính lên sàn nhà, đau đớn vô cùng. Mắt cô tối sầm, cắn răng chống tay xuống đất để đứng dậy.
Cô nhìn Ryan đầy đề phòng, lùi về sau mấy bước.
“Anh rất vui, cuối cùng chỉ còn hai chúng ta.” Mặt của Ryan càng tệ hơn hồi trước, sắc mặt của hắn trắng xám, trông rất tiều tụy, cơ thể gầy tới mức khó tin.
An Phách Hòa bình tĩnh lùi về sau, “Cậu muốn lamgf gì? Ryan, tôi đã có bé con với Lâm Nam, tôi chỉ yêu mỗi anh ấy thôi.”
“Em câm miệng!” Ryan kích động gào lên, bởi vì dịch chuyển quá khích nên cậu ta ho khan kịch liệt, máu tươi tràn ra khóe miệng. Cậu ta vội đưa tay che lại nhưng An Phách Hòa vẫn thấy được mấy giọt máy thấm qua khe hở của ngón tay để rơi xuống sàn.
An Phách Hòa đưa tay sờ lên vách khoang bằng kim loại.
“An An, bỏ đứa bé đó đi rồi đi với anh.” Ryan thở hổn hển nói, cậu ta thả tay xuống, bên khóe môi còn dính máu.
Ánh mắt của cậu ta sâu hun hút, giọng nói bình tĩnh nhưng trong mắt lóe lên sự điên cuồng.
Trái tim An Phách Hòa đập mạnh, tay bấm vào nút trên vách khoang, “Nằm mơ đi!”
Ryan ho một ngum máu, nhắm mắt thỏa hiệp, “Thế em sinh đứa bé ra, anh sẽ xem nó như con mình. Chỉ cần em ngoan ngoãn theo anh…”
Cậu ta còn chưa nói xong thì khí áp xung quanh thay đổi, cậu ta mở mắt ra, An Phách Hòa đứng ở cửa khoang, sau lưng là vũ trụ đầy lửa chiến tranh, cậu ta không thể thấy rõ gương mặt của cô sau mũ giáp nhưng lại nghe giọng nói trào phúng của cô, “Cho dù có chết cũng không tới phiên cậu!”
Ryan không kịp phản ứng thì thấy An Phách Hòa nhảy vào vũ trụ mênh mông.
Cùng lúc đó một quả bom cách đấy nổ lên, lửa và khói đen nuốt lấy cơ thể nhỏ bé của An Phách Hòa.
Ryan khó tin nhìn hình ảnh trước mắt, cậu ta gào lên một tiếng, gào thét chạy về phía cửa khoang. Bởi vì khí áp nên hai mắt đỏ rực, tơ máu xuất hiện, máu chảy khắp nơi.
Thủ vệ cảm nhận được sự không ổn, vội đi tới đóng cửa máy xuống.
Ryan quỳ trước cửa máy, lớn giọng hạ lệnh, máu tươi chảy theo lời nói của cậu ta, “Mở khoang cửa ra!”
Thủ vệ quỳ trước mắt cậu ta, đau xót nói, “Điện hạ, bệ hạ qua đời rồi.”
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
66 chương
233 chương
89 chương
17 chương