“ Dạ, con mồi đã đến nơi.” Giáo hoàng Louis một thân trắng mướt bước xuống xe limo trước sự hò reo của mọi người, ông nắm chặt chiếc dây chuyền thánh giá bằng vàng trong tay, khẽ cúi chào mọi người. Ông theo người bảo vệ đi xuyên qua đám đông, tiến vào bữa tiệc. “ Giáo hoàng Louis, chúng tôi rất cảm kích vì ông đã tới.” Người chủ trì bữa tiệc đi ra bắt tay ông. Giáo hoàng Louis gật đầu, mỉm cười nói với người chủ trì, “ Không có gì, việc tôi được mời tới đây còn vinh dự gấp bội lần.” Tiếng nói cười vang lên vang lên khắp đại sảnh, chốc chốc, một đám người đã tụ tập quanh Giáo hoàng Louis, vừa hỏi thăm vừa làm quen. Người đàn ông này được coi là cha đẻ của toàn bộ thành phố Rome này, vốn mới chỉ chủ trì được hai năm nhưng thành tích cua ông đã vang dội khắp nơi, giúp đỡ trẻ em mồ côi, cứu giúp được bao nhiêu con người khỏi con đường đen tối, đặc biệt, chính tay ông đã tạo nên một thành phố trong sạch và tốt đẹp ngày nay. “ Xin chào các quý ông và quý bà, tôi tên là Andy - người dẫn chương trình hôm nay của quý vị. Đặc biệt, tôi muốn tuyên dương một con người ở trong bữa tiệc ngày hôm nay, Giáo hoàng Louis, xin chúc mừng.” Nham Hạo đứng lên sân khấu thành thục nói. Tiếng vỗ tay giòn rã vang lên, tất cả ánh mắt sùng bái, ngưỡng mộ đều hướng về phía Giáo hoàng Louis. Ông vẫy tay chào, gật đầu mỉm cười. “ Được rồi Phong, mình đã xử lí đám bảo vệ rồi, người cận vệ thân tín nhất của lão già đó là James, cậu hãy đến đó nói với lão ta lên phòng 34A, James có việc đang đợi ở đó. Sau đấy cậu chỉ cần gíir quyết tốt ông ta là xong.” Giọng Bạch Nhiếp Nam phát ra từ chiếc tai nghe. Tư Dạ Phong gật đầu, ánh mắt liếc về phía Lãnh Thiên Dạ ra hiệu. Lãnh Thiên Dạ hiệu ý, đi đến tiếp cận Giáo hoàng Louis, “ Thưa ông, một người tên James có tìm gặp ông, anh ta bảo đang đợi ông ở trên phòng 34A của khách sạn này.” Ánh mắt Giáo hoàng Louis khẽ biến hoá khi nghe Lãnh Thiên Dạ nói, ông nắm chặt chiếc thánh giá đeo trên cổ, gật đầu bảo Lãnh Thiên Dạ dẫn đường. Vì không muốn có được sự chú ý của quan khách, Lãnh Thiên Dạ dẫn Giáo hoàng Louis đi qua căn bếp rồi xuyên đến cầu thang thoát hiểm của khách sạn. Lên đến tầng ba, Lãnh Thiên Dạ dẫn ông đến trước căn phòng 34A, nơi mà Tư Dạ Phong đang đứng, xong nhẹ nhàng gõ cửa. “ Vào đi.” Tư Dạ Phong vặn nắm đấm cửa, mời Giáo hoàng Louis đi vào. * “ Ôi chán đến chết mất.” Mạc Hân Như uể oải lăn lộn trên giường. Tư Dạ Phong đáng ghét, bắt cô ở nhà một mình chán ơi là chán. Tuy sáng nay An An tủ tỷ và Nham Thiên có đến thăm cô nhưng chỉ được một lúc rồi đi, còn Tiểu Xán thì không biết chạy đi phương trời nào rồi. Mạc Hân Như lẳng lặng nhìn trần nhà, trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng. Cô tiến đến bàn học hồi xưa của Tư Dạ Phong, tiện tay vớ một quyển vở lên xem. Ngày 1, trời quang mây tạnh. Nhật kí thân mến, hôm nay tớ đi học mẫu giáo rất là vui nha. Ở lớp tớ mới chuyển đến một bạn nữ xinh ơi là xinh, bạn ấy tên là Tiểu Mỹ. Mà bạn ấy còn được cô giáo sắp xếp cho ngồi cạnh tớ cơ, ôi vui thế chứ lại! Cả buổi hôm nay tớ và Tiểu Mỹ lúc nào cũng nói chuyện với nhau, tớ mới biết Tiểu Mỹ là con út trong nhà nên rất được các anh trai cưng chiều, tớ rất ghen nha vì tớ không có chị gái. Nếu có chắc chị ấy sẽ cưng tớ lên tận trời xanh mất. Ngày 2, trời nắng nhẹ. Nhật kí thân yêu, hôm nay tớ đã nhìn thấy anh trai của Tiểu Mỹ rồi, cực kì đẹp trai nhé! Thảo nào hôm trước tớ bảo cậu ấy làm người yêu tớ lại không chịu, đừng lo, lớn lên tớ sẽ cực kì đẹp trai cho mà xem. Mạc Hân Như lật tiếp, lật tiếp, trang nào cũng nói về Tiểu Mỹ này Tiểu Mỹ nọ, đến nửa quyển nhật kí toàn về Tiểu Mỹ xinh đẹp. Cô tức hộc máu, đúng là Tư Dạ Phong hám gái từ nhỏ mà, người ta mới nhập học ngày đầu tiên đã tỏ tình rồi, bực mình muốn chết. Cô ném quyển sổ về Tiểu Mỹ lên trên bàn, tức giận đi ra khỏi phòng. Tư Dạ Phong, đợi anh về xem em xử lí anh như thế nào! * “ Phục vụ, người anh nói đâu? James thậm chí còn không ở trong phòng.” Giáo hoàng Louis nghi hoặc đi xung quanh căn phòng. Tư Dạ Phong hừ lanh, “ Tôi phải nói thế thì ông mới chịu đến đây, phải không?” Giáo hoàng Louis hết nhìn Tư Dạ Phong rồi lại quay sang Lãnh Thiên Dạ, đột nhiên, ông ta bật cười to lớn, “ Haha, thảo nào tôi nhìn các cậu quen mắt tới vậy, thế nào Phong, cha mẹ cậu vẫn khoẻ chứ? Lâu lắm rồi tôi không gặp lại họ nha, chắc là từ khi họ xuống dưới mồ!” Ánh mắt Tư Dạ Phong chợt biến hoá hung dữ, anh ném cái khay rượu ra một góc phòng xong rút khẩu súng từ trong quần ra, đặt trước mi tâm của lão ta. “ Ông nói sao?! Ông biết gì về cha mẹ tôi?!” Anh hét lên. “ Biết nhiều là đằng khác, thậm chí tôi còn biết ai là người giết họ cơ mà. Cậu chắc nếu cậu bắn tôi, cậu sẽ trả thù được cho bố mẹ chứ?” Giáo hoàng Louis nhếch miệng cười, vẻ mặt thách thức nhìn Tư Dạ Phong. “ Hơn nữa...cho dù tôi có chết thì tối nay các cậu cũng sẽ không ra khỏi đây được đâu. thật đáng tiếc.” Lão ta nói tiếp. Lãnh Thiên Dạ chửi rủa một câu, nhanh chóng ấn tai nghe, “ Nham Hạo, đưa mọi người ra khỏi đây ngay! Trong này có bom!” Tư Dạ Phong mặc kệ tình huống có hỗn loạn ra sao, khẩu súng dán chặt trên mi tâm của Giáo hoàng Louis vẫn không rời, “ Ông là hung thủ sao?!” “ Bingo! Xem ra người như anh không ngu ngốc giống tưởng tượng của tôi, anh biết đó, cha mẹ anh thật đen đủ khi phát hiện ra kế hoạch của tôi năm đó, cho nên, không bịt miệng được thì cách nhanh nhất là...xoá sổ!” Cha mẹ anh! Cha mẹ yêu dấu của anh lại chỉ vì một lão già hai mặt này mà chết! Đến cả cơ hội găoj mặt họ lần cuối cũng không có, chỉ tại ông ta! Tâm trí Tư Dạ Phong mất đi kiểm soát, anh hét lên một tiếng, tay bóp chặt cò súng. Đoàng! Lãmh Thiên Dạ giật mình, quay ra nhìn Tư Dạ Phong với dáng vẻ quỷ nhập hồn, còn Giáo hoàng Louis thì ngã lăn ra đất, miệng vẫn giữ nụ cười, viên đạn ghim chặt trên mi tâm bay xuyên ra hộp sọ, để lại một dòng máu đỏ tươi trào ra không ngừng. “ Phong!” Lãnh Thiên Dạ lên tiếng. Tư Dạ Phong quỳ xuống dưới sàn nhà, nước mặt không nhìn được liền rơi ra từ khoé mi, “ Cha mẹ mình, họ đã làm gì sai chứ? Họ tự tay nuôi lớn mình, tự tay lập ra Nhất Thế cuối cùng lại vì chính nghĩa mà chết. Ông trời trêu đùa ai vậy? Những người vô tội lại chết, mà những kẻ đáng chết lại không chết, tại sao?” Lãnh Thiên Dạ chạy đến đỡ Tư Dạ Phong dậy, “ Cậu đừng nói nữa, hắn ta chết rồi! Cậu đã trả được thù rồi! Bây giờ cậu phải lo cho tính mạng của mình trước đi, Bạch Nhiếp Nam nói bom đã được kích hoạt sẵn, chỉ còn mười giây nữa là nổ!” Tư Dạ Phong lấy được lí trí, cùng Lãnh Thiên Dạ chạy đến cửa sổ sát đất của căn phòng, “ Chỉ còn cách nhảy xuống thôi!” Anh tiến ra xa, chuẩn bị lấy đà nhảy xuống đột nhiên bị Lãnh Thiên Dạ ngăn lại, “ Cậu tin mình không?” “ Dạ, cậu nói cái gì vậy?! Bom sắp nổ rồi!” “ Mình còn việc cuối nhờ cậu, bảo với Bảo Nhi rằng mình yêu cô ấy.” Tư Dạ Phong chưa kịp tiêu hoá lời Lãnh Thiên Dạ nói thì đã bị cậu ta ném về phía cửa kính. Choang! Cửa kính vỡ vụn ra từng mảnh, Tư Dạ Phong theo đà ngã ra khỏi đó, rơi xuống dưới đất. Lãnh Thiên Dạ nhìn Giáo hoàng Louis đang nằm dưới đất, liền chạy vội đến giựt dây chuyền hình thánh giá từ cổ ông ta, miệng cười thầm một tiếng, cha mẹ, con sẽ trả lại sự tỏng sạch cho hai người! Tư Dạ Phong ngã xuống liền được Bạch Nhiếp Nam và Nham Hạo chạy đến kéo đi. Chỉ tỉng chốc lát, cả toà khách sạn bỗng nổ bùm! “ Lãnh Thiên Dạ!!” Tư Dạ Phong hét lên. Từng mảnh vụn của công trình kiến trúc rơi xuống, cả một vùng tan hoang ngập trong biển lửa đều bị thiêu rụi hết, cả một con người cũng khó khăn mà sống được. Tư Dạ Phong đẩy Bạch Nhiếp Nam ra, mặc kệ trên người mình chảy máu đầm đìa do mảnh thuỷ tinh đâm vào chạy đến chỗ khách sạn. Nham Hạo ngăn cản Tư Dạ Phong, đẩy cậu ta ngã soài ra đất, “ Cậu muốn chết sao?!” “ Lãnh Thiên Dạ ở trong đó! Cậu ta sẽ chết mất!” “ Tư Dạ Phong, Lãnh Thiên Dạ đã chết rồi! Cậu ta hi sinh về bố mẹ cậu ta!” Nham Hạo hét lên. Khoé mắt Tư Dạ Phong ửng đỏ, mất kiểm soát vung cho Nham Hạo một nắm đấm, “ Cậu nói cái gì?!” “ Cậu là con cháu thực sự của Lãnh gia, không phải Lãnh Thiên Dạ! Còn cha mẹ cậu, thực chất là cha mẹ của Lãnh Thiên Dạ! Cậu không thấy lạ vì hai cậu được sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng giờ, còn cùng một bệnh viện sao?! Chính thuộc hạ của Giáo hoàng Louis đã đánh tráo các cậu trong khi các cậu mới ra đời chỉ trong một phút! Lãnh Thiên Dạ vì biết được tin này mới liều lĩnh như thế! “ Tư Dạ Phong ôm lấy đầu gục xuống, “ Cậu câm miệng! Câm miệng hết đi!” Cha mẹ anh thực chất là cha mẹ của Lãnh Thiên Dạ sao? Bao năm nay, tất cả chỉ là lừa gạt ư?! Anh không tin, không thể tin! Rõ ràng Lãnh Thiên Dạ mới thực sự là con cháu của Lãnh gia, không phải anh! Thực sự không phải là anh! * Tư Dạ Phong run rẩy nhìn báo cáo xét nghiệm ADN trong tay, ánh mắt biến hoá không ngừng. Tư Dạ Phong Lãnh Thiên Nghị Kết quả huyết thống: 96.9% Xác định: Quan hệ ông cháu. “ Lãnh Thiên Dạ đã sớm biết được điều này nên đã lén đi xét nghiệm ADN, tuy mình không biết rõ nguyên do tại sao Lãnh Thiên Dạ lại làm điều mạo hiểm này nhưng mình tin chắc là vì cha mẹ của cậu...ấy. Trước khi đó cậu ta có nói gì không?” Nham Hạo đẩy gọng kính. Tư Dạ Phong không nói, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ. Bạch Nhiếp Nam cũng chẳng khá hơn là bao, mất đi Lãnh Thiên Dạ, anh chỉ biết cúi đầu đau xót, nước mắt không cầm được mà lặng lẽ rơi xuống, từng giọt từng giọt cho tới khi thấm ướt mặt đất. Nham Hạo tuy là bác sĩ chứng kiến rất nhiều cảnh vào sinh ra tử, nhưng cũng giống như hai người kia, mất đi một người anh em đáng quý, không ai không thể không buồn. Cả ba người đàn ông lặng im, bầu không khí cũng vì thế mà trở nên trầm xuống, buồn bã. “ Mình muốn về thành phố A.” Cuối cùng Tư Dạ Phong lên tiếng. * Anh uể oải đẩy cửa phòng ngủ đi vào, Tiểu Xán đang nằm ở một góc bỗng ngửi thấy mùi Tư Dạ Phong liền vui vẻ chạy ra quấn lấy chân anh, miệng sủa nhỏ hai tiếng. Anh xoa đầu Tiểu Xán, bước tới phía giường. Mạc Hân Như đang ngủ, trông cô ngủ thật tựa như một thiên thần, tiếng hít thở khe khẽ vang lên trong không khí. Anh nhẹ nhàng nằm xuống, vòng tay qua ôm lấy eo cô, cái đầu to lớn dựa vào bờ vai mịn màng. Mạc Hân Như thấy có người ôm mình lập tức tỉnh giấc, cô quay sang thì phát hiện Tư Dạ Phong đnag nằm bên cạnh mình, anh đã về rồi sao? Cô đang định ngồi dậy hỏi anh về cái người Tiểu Mỹ kia đột nhiên phát hiện bờ vai mình có chút ươn ướt...anh đang khóc ư? Cô cảm thấy kì lạ, Tư Dạ Phong mà cô biết chưa bao giờ khóc, chẳng lẽ...đã xảy ra chuyện gì sao? Mạc Hân Như vội bật đèn lên, quay ra xem xét Tư Dạ Phong, đúng là anh đnag khóc thật. Giọt nước mặt long lanh rơi ra từ khoé mi đỏ ửng, khuôn mặt đau thương đến vạn phần. Cô hoảng hốt ôm lấy anh. “ Tư Dạ Phomg, có chuyện gì vậy?” Cô vỗ nhẹ vai anh, cố gắng trấn tĩnh người trong lòng. Đột nhiên cánh tay đang ôm eo cô siết chặt lại, làm Mạc Hân Như có chút nhói đau. Tư Dạ Phong nghẹn ngào tựa đầu vào ngực cô, “ Thiên Dạ...cậu ấy mất rồi.” Mạc Hân Như bắt đầu hoảng sợ, Lãnh Thiên Dạ sao lại mất được?! Cô ôm lấy mặt anh, “ Đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Tư Dạ Phong không nói, chỉ bảo, “ Cậu ấy vì cứu anh mà chết.” Mạc Hân Như xoa đầu Tư Dạ Phong, ân cần vỗ về anh, “ Đừng lo, mọi chuyện sẽ không sao đâu, đừng khóc nữa.” Cô cắn chặt môi, cô không ngờ Lãnh Thiên Dạ lại mất...Tuy biết về anh ta không nhiều nhưng cô nghe Nham Thiên kể rằng Lãnh Thiên Dạ và Tư Dạ Phong là hai anh em chí cốt của nhau, họ có thể làm bất cứ việc gì cho nhau, thậm chí là bán cả công ty. Cô biết Tư Dạ Phong đang hoảng loạn, tuy không biểu lộ ra bên ngoài nhưng qua từng giọt nước mắt của anh là có thể nắm rõ được tâm trạng anh ra sao...huống hồ...Tư Dạ Phong còn chưa từng khóc một lần trong đời. * Ngày hôm nay thời tiết ảm đạm, có mưa nhẹ. Tang lễ của Lãnh Thiên Dạ được tổ chức tại nghĩa trang thành phố, nơi mà cha mẹ của cậu ấy được chôn cất. Ông nội Lãnh Thiên Nghị đau khổ đến nỗi ngã xuống và phải nhập viện, hai cha mẹ Lãnh Thiên Bằng và An Quế Hi ôm lấy quan tài của con trai khóc thương. Tất cả mọi việc này như chưa từng xảy ra vậy. Khung hình in khuôn mặt sáng lạn của Lãnh Thiên Dạ đặt trên quan tài, anh vẫn luôn cười, nụ cười đó chưa bao giờ mất đi. Tư Dạ Phong mặc lễ phục đen ôm lấy Lãnh Thiên Bằng và An Quế Hi, vẻ mặt đau thương hiện lên thấy rõ. Mạc Hân Như đứng một bên cũng không nhịn được mà khóc. An An đứng bên cạnh vỗ vai cô, đau buồn nói, “ Tất cả mọi người đã phải chịu qua cú sốc rất lớn.” “ Chị An An, rốt cuộc hai người đó đã vướng phải rắc rối gì?” Cô hỏi. An An lắc đầu, “ Phức tạp lắm, em có thể sẽ không hiểu được. Lãnh Thiên Dạ vì cha mẹ mình mà đã hi sinh bản thân.” Mạc Hân Như ngạc nhiên, “ Cha mẹ sao?” An An gật đầu, “ Cha mẹ của Tư Dạ Phong thực chất là cha mẹ của Lãnh Thiên Dạ, còn người mà Tư Dạ Phong đang ôm ở đằng đó, Lãnh Thiên Bằng và An Quế Hi, chính là cha mẹ của anh ấy. Lãnh Thiên Dạ và Tư Dạ Phong bị hoán đổi vị trí cho nhau, nhưng hai nhà Lãnh gia và Tư gia đều vô cùng thân thiết cho nên họ sớm trở thành anh em kết nghĩa.” Mạc Hân Như cúi đầu cắn chặt môi, quả thật phức tạp. “ Không! Các anh phải cho tôi vào! Tôi cần gặp Lãnh Thiên Dạ! Các anh phải cho tôi vào!” Một giọng con gái gào thét vang lên, phá đi bầu không khí lúc bấy giờ. Mạc Hân Như ngạc nhiên, chạy đến phía bảo vệ nói không sao rồi đỡ tiểu lấy Tiểu Lục. “ Tiểu Lục, sao cậu lại chạy tới đây?” Tiểu Lục chưa kịp trả lời thì Tư Dạ Phong đã tiến đến, “ Cô là Bảo Nhi phải không?” Tiểu Lục giương đôi mắt đau thương lên, gật đầu nhìn Tư Dạ Phong. Mạc Hân Như không hiểu tại sao Tiểu Lục tự nhiên chạy đến đây nữa, còn gào thét đòi gặp Lãnh Thiên Dạ. “ Cậu ấy...nói rất yêu cô.” Tư Dạ Phong nghẹn ngào nói ra. Tiểu Lục nghe xong, đôi chân run rẩy quỳ xuống, nếu không có Mạc Hân Như thì đã ngã soài ra đất. Cô ấy kích động khóc lớn, ôn chặt lấy cô, “ Tiểu Như, mình biết làm sao bây giờ? Mình đã mang thai con của Lãnh Thiên Dạ rồi!”