Cạch cạch cạch Ba chai rượu Whisky to sụ bày ra trước mặt cô, cô lập tức đổ mồ hôi lạnh nhìn lên Tư Dạ Phong đang từ từ cởi áo khoác, thảo nào anh ta bình tĩnh như vậy, số ba vừa nãy không đơn giản là ba ly, mà là ba chai! Lần trước khi đi chơi với tiểu Lục, cô đã rút ra một kinh nghiệm rất là quý báu: Đó là không bao giờ được uống quá năm ly. Khi ấy tiểu Lục và Thẩm Triệt, bạn trai cũ của tiểu Lục đưa cô đi ăn thịt nướng, kết quả cô uống hết 1 chai rượu và lăn ra ngủ ở ngoài đường, nếu không phải có một người tốt bụng nào đó đưa cô đến sở cảnh sát thì không biết bây giờ cô đã ở phương trời nào rồi. Mà bây giờ lại phải uống đến ba chai với Tư Dạ Phong, khéo ngày mai người ta không phải tìm thấy cô ngủ trên đường mà ngủ trong sở thú mất! Ôi, cuộc đời đau khổ vì ai chứ? “ Tư Dạ Phong, anh nể mặt tôi đừng để cô gái bé nhỏ như tôi uống hết ba chai rượu được không? Tửu lượng của tôi nó không tốt đâu, anh không nỡ nào làm thế phải không?” Cô mếu máo nhìn người trước mặt. Nào ngờ Tư Dạ Phong nở nụ cười quỷ dị, khiến toàn thân cô như đông cứng lại, đón bão cấp 12 “ Ô vậy sao? Thế thì càng tốt rồi.” Tử Dạ Phong ngồi xuống ghế đối diện cô, từ từ bật nắp chai rồi rót vào mười ly được bày sẵn trên bàn, mỗi ly đều có lượng rượu tương đương nhau, không hơn không kém một giọt, anh cầm một ly lên, đưa ra cho cô. Mạc Hân Như hơi run run nhận lấy, nhìn ly rượu một lúc rồi liền mạng ngửa cổ uống sạch, vị cay nồng của rượu như thiêu đốt cổ họng cô, hơi men bốc lên, khiến thần trí của cô bắt đầu xoay vòng. Tư Dạ Phong lại đưa tiếp cho cô một ly nữa, cô cũng nốc sạch, một ly rồi một ly, cho tới khi mười ly rượu trên bàn cạn sạch, cô như mất đi lí trí, bắt đầu nói lảm nhảm. Ngược lại, Tư Dạ Phong rất hài lòng nhìn dáng vẻ tiểu bạch thỏ say khướt, bảo bối thật dễ bị chuốc say nha, kiểu này mà đi ra ngoài đường sẽ nguy hiểm thế nào đây? “ Này Tư Dạ Phong, tôi nói cho anh biết, hức, tôi ghét anh cực kì luôn, hức, anh à đồ xấu xa.” Cô nằm bò ra ghế, mơ màng nói “ Rồi em sẽ yêu tôi sớm thôi.” Anh nhẹ nhàng vuốt đầu Mạc Hân Như rồi đứng dậy, bóng dáng cao lớn biến mất tại cuối hành lang. Ngay sau đó, Tư Dạ Phong trở lại với một tập tài liệu trên tay, anh để tập tài liệu trên bàn rồi ngồi xuống cạnh cô, để người cô tựa vào bờ vai rộng lớn. Anh mở tập tài liệu lôi ra một bản hợp đồng vừa mới in, quay sang vuốt nhẹ má cô. Bàn tay thon dài chuyển động trên da mặt, khiến cô hơi buồn, thân thể khẽ động đậy. “ Bảo bối, em muốn tôi tha cho em không uống rượu nữa không? Anh hỏi. Cô mơ màng nghe thấy Tư Dạ Phong sẽ tha cho mình, liền gật đầu liên tục không ngừng. Tư Dạ Phong nghe vậy liền hài lòng, nâng bàn tay cô lên, đặt cái bút vào đó rồi đưa bản hợp đồng đến. “ Kí vào đây, tôi liền tha cho em.” Sáng hôm sau... Mạc Hân Như từ từ mở mắt, đầu cô đau như bị ai cầm rìu chặt qua vậy, chỉ tại cái tên thần kinh kia, nếu không phải hắn bắt cô uống rượu thì đã không có chuyện gì xảy ra rồi, nhắc đến chuyện gì, cô hốt hoảng liền kiểm tra quần áo dưới chăn, ôi may quá, nó vẫn còn nguyên. Hoá ra tên đó vẫn còn đáng mặt quân tử chán. Cô cố gắng gượng dậy đi ra khỏi giường, đúng lúc Tư Dạ Phong mở cửa đi vào, trên tay cầm khay thức ăn, anh đi đến đặt khay lên trên bàn, kéo cô trở lại giường. “ Vợ à, em vừa uống rượu xong, đừng có làm thế.” Cái gì vậy cha? Hắn ta vừa gọi mình là vợ sao? Bình thường còn gọi là bảo bối hay bé cưng cơ mà, hay là hắn đập đầu vào tường nên tính cách trở nên kì lạ rồi? Ôi, thế thì thật đáng sợ nha. “ Này Tư Dạ Phong, anh đập đầu từ trên cây xuống sao? Vợ con gì ở đây chứ?” Tư Dạ Phong nở nụ cười xấu xa, đứng dậy mở ngăn kéo lôi bản hợp đồng ra, nhìn thấy nó, hai đồng tử của cô liền giãn ra, giấy chứng nhận kết hôn, Mạc Hân Như và Tư Dạ Phong, lại còn có chữ kí của cô trên đó chứ, cái này là cái quỷ gì vậy?! “ Em cũng phải gọi tôi là một tiếng ông xã đúng không?” Tư Dạ Phong cúi người xuống, khẽ thì thầm vào tai cô.