Ông Trùm Texas
Chương 7
Matt chạy xe với tốc độ gần một trăm dặm một giờ trên đường cao tốc dẫn đến Victoria. Anh không tài nào đẩy được gương mặt của Leslie ra khỏi đầu. Đôi mắt xám của cô không hề chứa đựng sự giận dữ, cũng không phải nỗi sợ. Mà hơn thế. Hoảng loạn. Không phải bởi anh, mà bởi một điều gì đấy chỉ có cô nhìn thấy còn anh thì không. Ánh nhìn khốn khổ của cô khiến anh cảm thấy nhói đau ở đâu đó không xác định được. Khi cô ngất đi, anh thấy căm ghét chính mình. Chưa bao giờ anh nghĩ mình là người thô lỗ, nhưng rõ ràng anh đã như vậy với Leslie. Anh không thể hiểu tại sao cô lại khiến anh trở nên hung hăng như thế. Cô rất yếu đuối, dù bên ngoài khoác vẻ độc lập và cương quyết. Cô yếu đuối và dễ bị tổn thương.
Matt nhớ lại cái cách cô đưa những ngón tay mềm mại lên vuốt tóc anh và anh đã gầm lên với tất cả nỗi căm hờn. Anh đã tra tấn cô và cô thấy được nỗi đau đằng sau những lời nói khó nghe đó. Đáp lại sự vô cảm của anh, Leslie lại đưa tay lên vuốt tóc anh bằng lòng trắc ẩn thực sự. Vậy mà anh đã đáp lại tình cảm tinh tế đó bằng lối hành xử mà ngay cả với một ả điếm anh cũng chưa chắc đã làm thế.
Matt nhấc chân ra khỏi bàn đạp khi nhận thấy mình đi gấp đôi tốc độ cho phép. Anh thậm chí cũng không biết mình đang đi đến nơi quái quỷ nào. Anh nghĩ mình đang chạy trốn và cười gằn vào cách phản ứng của bản thân khi Leslie ngất xỉu. Từ trước đến nay anh luôn tử tế với những con vật đi lạc và người kém may mắn.
Vậy mà giờ anh lại hành hạ một phụ nữ trẻ tàn tật, người thấy thương cảm anh. Chắc kế tiếp anh sẽ đạp bọn chó què lộn xuống mấy vòng cầu thang mất.
Matt cho xe tấp vào điểm đỗ xe bên vệ đường, rồi dừng lại, gục đầu xuống vô lăng. Anh đã không nhận biết được bản thân cho đến khi Leslie bước vào cuộc đời mình. Cô khơi dậy nơi anh những phẩm chất xấu xa. Anh thấy xấu hổ trước cách mình đã đối xử với cô. Cô là người con gái ngọt ngào, lúc nào cũng có vẻ bất ngờ khi ai đó tử tế với mình. Trái lại, sự đối đầu và tính hung hăng của anh thì lại như chẳng có gì khiến cô phải ngạc nhiên. Phải chăng từ trước đến giờ cô đã quen hứng chịu tất cả những điều ấy? Có phải vì bị đối xử tàn ác nên giờ cô mặc nhiên chấp nhận như đấy là phận số dành cho riêng mình?
Matt ngả người ra ghế và nhìn chăm chăm về phía đường chân trời. Việc bị mẹ ruồng bỏ và sự nổi danh gần đây chỉ khiến anh thêm chán ngấy đàn bà. Mẹ anh đã thành một vết thương cũ. Vụ kiện anh về tội ám sát lại càng khiến anh thêm cay đắng dù cuối cùng anh đã thắng kiện và cho ả kia một vố. Nhưng anh vẫn còn nhớ rất rõ vẻ bẽn lẽn rụt rè và cả ngọt ngào nơi cô ta. Cô ta đã giả vờ ngây thơ, không còn nơi bám víu, và khi cái lốt đó rơi ra, anh trở thành mục tiêu đàm tiếu cho thiên hạ, nỗi ô nhục đó thật kinh khủng. Danh giá của anh đã được phục hồi nhưng nỗi giận dữ và căm ghét vẫn còn nguyên đó.
Tất cả những điều trên không thể bào chữa cho cách hành xử gần đây của anh. Matt đã phản ứng quá gay gắt với Leslie. Anh thấy hối tiếc và xấu hổ vì đã khiến cô phải chịu đựng điều không phải do cô gây ra. Anh hít một hơi thật sâu và vào số. Tốt thôi, anh đâu thể bỏ chạy được. Nên quay về làm việc thì hơn. Ed có thể đang đợi anh với đôi mắt nảy lửa cũng nên và anh cũng đâu trách chú ấy được. Anh phải chịu một ít bực bội cũng là đáng.
Ed đã đọc được cách hành xử lạ lùng nơi anh và anh thừa nhận là cậu đúng. Anh không thể phủ nhận được việc mình đã bất công với Leslie. Anh ước sao mình có thể hiểu điều gì ở cô khiến anh trở nên thô bạo như thế.
“Nếu quả thực anh không thích cô ấy”, Ed kết thúc, “Anh không thể cứ thế mà phớt lờ cô ấy đi hay sao?”.
“Cũng được”, Matt nói mà không nhìn vào ánh mắt buộc tội của Ed.
“Vậy sao anh còn không làm? Matt, cô ấy cần công việc này”, cậu nói tiếp với giọng nghiêm túc.
Matt nhìn người em họ với ánh mắt sắc sảo. “Tại sao cô ta cần nó?”, anh hỏi. “Tại sao cô ta lại không đến nơi khác được chứ?”
“Em không nói cho anh biết được. Em đã hứa rồi.”
“Có phải cô ta dính líu gì đến pháp luật không?”
Ed cười khẽ: “Leslie á?”.
“Mà thôi.” Anh quay người đi ra tới cửa thì quay lại. “Khi ngất cô ta có nói gì đó.”
“Nói gì?”, Ed tò mò hỏi.
“Cô ta nói, ‘Mike, đừng.’” Mắt anh mở trừng trừng. “Mike là ai?”
“Chết rồi”, Ed nói. “Nhiều năm trước.”
“Người đàn ông hai mẹ con cô ta tranh nhau đấy hả.”
“Đúng rồi”, Ed nói. “Nếu anh đề cập cái tên đó với cô ấy, em sẽ cùng với cô ấy ra khỏi đây và không trở lại. Mãi mãi.”
Nhận thấy chuyện này quan trọng đối với Ed, anh cau mày suy nghĩ. “Cô ta yêu người đàn ông đó à?”
“Cô ấy tưởng là có”, Ed đáp. Mắt cậu trở nên lạnh lẽo. “Gã đó đã hủy hoại cuộc đời cô ấy.”
“Như thế nào?”
Ed không đáp. Cậu khoanh tay đặt lên bàn và nhìn Matt chằm chằm.
Matt thở ra khó chịu. “Thế chú có bao giờ nghĩ rằng cứ bí mật như thế chỉ khiến mọi việc phức tạp hơn thôi không?”
“Em có nghĩ. Nhưng nếu muốn có câu trả lời, anh cứ tự đi mà hỏi Leslie. Em không thất hứa được.” Matt lầm bầm bực bội khi mở cửa bước ra ngoài. Ed nhìn theo anh lo lắng. Cậu hi vọng mình đã làm đúng. Cậu đang cố bảo vệ Leslie, nhưng với tất cả những điều cậu biết, có thể cậu chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn thôi. Matt không thích bí mật. Cố buộc Leslie phải nói ra điều mà cô chỉ muốn quên đi hoàn toàn đi ngược với ý của Chúa. Cậu cũng lo vì một lý do khác nữa - Matt vốn ghét chuyện tai tiếng mà anh đã có lần nếm phải. Anh ấy sẽ thấy thế nào nếu biết Leslie quả thực là xấu xa, nếu biết rằng mẹ cô đang thụ án giết người?
Ed vì quá lo lắng nên ngay tối đó, nhân lúc ghé thăm Leslie, cậu đem câu chuyện ra nói với cô luôn.
“Tớ không muốn anh ta biết đâu”, cô bảo Ed. “Không bao giờ.”
“Thế nếu anh ấy tự tìm hiểu được thì sao?”, Ed hỏi thẳng.
“Anh ấy sẽ nhìn nhận sự việc theo cách nghĩ của mọi người trừ cậu, và cho dù đọc tất cả các tờ báo có đăng câu chuyện đó thì anh ấy vẫn sẽ không biết được câu chuyện thực sự xảy ra thế nào.”
“Tớ không quan tâm việc anh ta nghĩ gì”, cô nói dối. “Dù sao thì bây giờ chuyện này đâu còn quan trọng.”
“Sao không?”
“Vì tớ sẽ không quay lại làm việc nữa”, cô thản nhiên nói, tránh nhìn vào ánh mắt sửng sốt của cậu. “Nhà may ở Jacobsville cần nhân viên đánh máy. Chiều nay tớ nộp đơn xin việc và họ đã nhận tớ rồi.”
“Sao cậu đến đó được?”, cậu hỏi.
“Jacobsville đâu có thiếu taxi, Ed, và đâu đến nỗi tớ không còn một xu.” Cô nghếch cằm kiêu ngạo. “Dù có phải mất bao lâu, tớ cũng sẽ trả cho anh họ cậu toàn bộ chi phí ca phẫu thuật. Nhưng dứt khoát là tớ sẽ không chịu thêm một ngày nào nữa cái lối cư xử của anh ta. Tớ rất lấy làm tiếc là anh ta lại căm ghét phụ nữ đến thế, nhưng tớ không có ý định giơ đầu chịu báng. Cuộc đời tớ đủ khốn khổ rồi.”
“Tớ đồng ý với cậu điểm này”, Ed nói. “Nhưng tớ vẫn muốn cậu suy nghĩ lại. Tớ đã nói chuyện với anh ấy một lúc khá lâu...”
“Cậu không nói gì với anh ta chứ?”, cô lớn tiếng hoảng hốt.
“Không, tớ không nói gì cả”, cậu đáp. “Nhưng tớ nghĩ cậu nên nói.”
“Đây không phải chuyện của anh ta”, cô rít lên. “Tớ chả việc gì phải đi giải thích mọi chuyện với anh ta cả.”
“Tớ biết không có vẻ gì như vậy đâu Leslie”, Ed bắt đầu, “Nhưng anh ấy không phải là người xấu”. Cậu chau mày, tìm cách giải thích cho cô. “Tớ không giả vờ hiểu tại sao cậu lại khiến anh ấy thành ra như thế, nhưng tớ đảm bảo là anh ấy nhận ra mình không công bằng với cậu.”
“Công bằng hay không thì tớ cũng mặc kệ, nhưng tớ không để anh ta cứ muốn đối xử với tớ sao cũng được như thế. Nhất định là vậy đấy. Tớ sẽ không quay lại đâu.”
Cậu chồm người về phía trước một chút, cảm thấy không đủ lý lẽ để nói với cô. “Thôi được rồi, nếu cậu cần thì lúc nào tớ cũng đến bên cậu. Cậu vẫn là bạn thân nhất của tớ.”
Leslie đưa tay chạm vào tay Ed đang đặt trên đầu gối. “Cậu cũng là bạn thân nhất của tớ. Nếu không có cha con cậu, tớ không biết xoay xở thế nào trong thời gian qua.”
Ed cười. “Cậu tự xoay xở đấy chứ. Cậu có thiếu gì thì thiếu chứ nhất định không thiếu dũng khí.” Leslie thở dài, nhìn xuống tay mình đang đặt lên tay Ed. “Tớ không biết liệu điều đó có còn thật nữa hay không”, cô thừa nhận. “Tớ quá mệt mỏi vì lúc nào cũng phải chống chọi. Tớ tưởng cuộc sống của mình ở Jacobsville sẽ ổn định và bình yên. Thế nhưng người đàn ông đầu tiên tớ gặp phải là một người theo chủ nghĩa sô vanh mang mối ác cảm sâu sắc với đàn bà. Tớ có cảm tưởng như mình bị dồn vào đường cùng vậy.”
“Hôm nay anh ấy đã nói gì với cậu?”, cậu hỏi.
Leslie cố che giấu cảm giác bị lăng mạ. “Cũng linh tinh thôi, hay hớm nhất là chuyện tớ khiến cô Carolyn kém vui vì bịa ra cuộc gọi của cô ta cho tớ.”
“Đồ dối trá!”, Ed lầm bầm.
“Anh ta tin bạn gái mình mà.”
“Tớ thật không hiểu nổi. Tớ từng nghĩ anh ấy thông minh.”
“Đúng là thế, chứ nếu không thì sao là triệu phú được.” Cô đứng lên. “Nào về nhà thôi Ed. Tớ muốn nghỉ ngơi một chút cho mặt mũi tỉnh táo để còn bắt đầu công việc mới nữa chứ.”
Ed chớp mắt. “Tớ đã muốn mọi thứ cho cậu tốt hơn thế này.” Leslie cười cười. “Vậy nên cứ nghĩ thế này, thế giới sẽ kinh khủng biết mấy nếu ai cũng đạt được những gì người đó nghĩ mình muốn.”
Ed phải thừa nhận rằng cô có lý. “Xưởng may đấy không thích hợp với cậu lắm đâu”, cậu nói thêm giọng lo lắng.
“Chỉ tạm thời thôi mà”, cô trấn an.
Ed nhăn mặt. “Thôi được rồi, nếu cậu cần thì biết tớ ở đâu rồi đáy.”
Leslie mỉm cười. “Cảm ơn cậu”.
***
Ed về nhà ăn tối và lúc đang xem tin tức thì Matt gõ cửa rồi mở cửa bước vào ngay sau đó. Tại sao không chứ, Ed nghĩ, khi mà cả hai anh em đều lớn lên tại đây. Cậu mỉm cười toe toét khi anh họ bước vào phòng khách và buông mình xuống chiếc ghế lười.
“Chiếc Jag chạy thế nào?”, anh hỏi.
“Như máy bay chạy trên đường bộ ấy”, cậu cười vang. Anh nhìn chăm chăm vào màn hình tivi một lúc. “Leslie sao rồi?”
Ed nhăn mặt. “Cô ấy xin việc mới rồi.”
Matt khựng người lại. “Cái gì?”
“Cô ấy bảo không muốn làm việc cho em nữa. Cô ấy xin việc ở một xưởng may, thư ký đánh máy. Em cố thuyết phục nhưng cô ấy nhất định không suy chuyển.” Ed đưa mắt nhìn Matt với vẻ có lỗi. “Leslie biết em sẽ không để anh sa thải cô ấy. Cô ấy nói anh cứ nhất định khiến cô ấy phải bỏ cuộc mới thôi.” Cậu nhún vai. “Em đoán là anh làm thế thật. Em biết Leslie sáu năm rồi. Em chưa từng thấy cô ấy ngất.”
Matt đưa đôi mắt đen lên màn hình tivi và dường như dán chặt ở đấy một lúc. Cái xưởng may đấy trả lương rất bèo bọt. Anh không chắc cô còn dư chút nào sau khi đã chi cho tiền nhà, ăn uống và thuốc giảm đau. Anh không thể nhớ được trong đời đã có lần nào anh cảm thấy hổ thẹn với bản thân như lần này hay chưa. Cô sẽ không thích làm việc ở xưởng may đó. Anh biết ông chủ, một người keo kiệt bủn xỉn không tin vào ngày nghỉ lễ, nghỉ ốm, hay chuyến nghỉ mát miễn phí. Ông ta sẽ vắt kiệt sức cô nhưng chỉ trả chút tiền còm và còn than phiền luôn miệng rằng cô không thể làm được hơn.
Matt mím chặt môi. Chính tâm tính xấu xa và thành kiến vô lý của anh đã đưa cô xuống địa ngục.
Matt đứng dậy bước ra cửa mà không nói một lời. Ed quay lại với bản tin trên truyền hình và cảm thấy không còn hứng thú gì nữa. Matt đã đạt được điều anh ấy muốn, vậy mà trông anh ấy cũng đâu có sung sướng gì.
Sau một đêm đánh vật với những cơn ác mộng thậm chí còn nhiều hơn đêm trước, Leslie dậy sớm và đi taxi đến xưởng may, lập cập trên đôi nạng vào văn phòng nhân sự nơi Judy Blakely, giám đốc nhân sự, đang đợi với nụ cười niềm nở thường trực trên môi.
“Rẩt vui được gặp cô, cô Murry!”
“Rất vui được gặp chị”, cô đáp. “Tôi rất mong được bắt tay vào công việc mới.”
Blakely khoanh hai tay lên bàn, trông lo lắng và trầm lặng. “Ôi, không biết phải nói với cô thế nào đây”, chị rền rĩ. Leslie cau mày. “Cô Murry à, cái người mà cô được thuê để thế chỗ ấy vừa trở lại cách đây ít phút, nài nỉ tôi để cô ta tiếp tục làm. Có vẻ như cô ta gặp vấn đề gì về gia đình nghiêm trọng lắm và không thể xoay xở nếu không có lương. Tôi rất tiếc. Nếu còn chỗ nào khác, thậm chí trên tầng tôi cũng sẽ đưa cô vào làm tạm nhưng quả thực là không có.”
Nhìn như thể tình huống đó khiến người phụ nữ đáng thương ấy đau khổ lắm. Leslie cười nhẹ nhàng. “Không sao đâu chị, tôi sẽ tìm việc khác vậy”, cô trấn an. “Chưa phải là bước đường cùng mà.”
“Tôi cũng áy náy lắm”, chị ta nói, ánh mắt băn khoăn. “Mà cô thì thật dễ thương... Tôi cảm thấy mình thật tồi tệ.”
“Trong tình huống như vậy chị đâu thể làm khác được”, Leslie nặng nề đứng lên, vẫn mỉm cười. “Chị gọi taxi hộ tôi được không?”
“Dĩ nhiên rồi! Chúng tôi sẽ trả tiền taxi cho cô nữa”, chị ta nói với giọng cương quyết. “Thật lòng tôi cảm thấy rất áy náy.”
“Không sao đâu chị. Thỉnh thoảng trong cái rủi có cái may mà.”
Blakely nhìn cô chăm chú. “Cô đúng là người lạc quan đấy. Tôi ước gì mình cũng thế. Tôi lúc nào cũng thích nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tiêu cực.”
“Chị cũng lạc quan được mà, tôi tin chắc vậy”, Leslie nói. “Có mất mát gì đâu chị.”
Blakely bật cười, “Ừ, đâu có mất mất gì.” Chị ta gọi điện cho taxi và xin lỗi lần nữa khi Leslie ra ngoài đợi xe đến.
Leslie cảm thấy trơ trọi, nhưng không định khiến tâm trạng người đàn bà tội nghiệp kia tệ hơn tâm trạng mình lúc này.
Leslie mệt và thấy buồn ngủ. Cô mong taxi đến nhanh. Cô khẽ ngồi xuống chiếc ghế băng dành cho nhân viên ngồi nghỉ giải lao. Ghế cứng và kém thoải mái nhưng còn hơn là đứng.
Leslie không biết nên làm gì lúc này. Không triển vọng, không nơi nào để đi. Chỉ có hai lựa chọn, hoặc tìm một việc khác hoặc quay về với Ed, mà việc quay về với Ed xem ra không phải là điều cô thực sự muốn. Leslie không thể không nhớ lại cách Matt Caldwell đối xử với mình mỗi khi nhìn mặt anh ta.
Ánh sáng láp lánh của mặt trời chiếu rọi xuống kính chắn gió của một chiếc xe đang tiến đến gần và cô nhận ra ngay chiếc Jaguar màu đỏ mới toanh của Matt. Cô đứng lên, cầm chặt chiếc ví trong tay, căng thẳng và phòng thủ khi anh dừng xe, bước xuống đi về phía mình.
Matt dừng lại trước mặt cô cách một cánh tay. Trông anh cũng mệt mỏi và kiệt sức như cô. Hai mắt nặng nề. Mái tóc đen gợn sóng rối bù. Anh chống hai tay lên hông nhìn cô đầy ác ý.
Cô cũng nhìn lại bằng ánh mắt không thiện cảm hơn là mấy.
“Chết tiệt”, anh lầm bầm gì đó về chuyện thân lừa ưa nặng.
Anh cúi người xuống nhấc bổng cô lên đi về phía chiếc Jaguar. Cô đập đập cái ví vào anh.
“Thôi ngay đi”, anh cáu lên. “Tôi đánh rơi cô bây giờ. Với sức nặng của cú rơi, cô lún đất là cái chắc.”
“Thả tôi xuống!”, cô gào lên, đập cái ví vào anh lần nữa. “Tôi đâu có đi cùng đường với anh!” Anh dừng lại bên cạnh cửa ghế phụ của chiếc Jag và nhìn vào đôi mắt thù nghịch của cô. “Tôi ghét bí mật”, anh nói.
“Còn tôi thì không hình dung nổi anh lại có bí mật nào, chẳng phải chuyện gì anh cũng kể hết cho Carolyn hay sao!”
Ánh mắt anh đậu xuống môi cô. “Tôi không nói với Carolyn rằng cô là người dễ dãi”, anh nói với giọng dịu dàng đến nỗi cô cảm động suýt khóc.
Môi cô run rẩy khi cố hết sức ghìm tiếng khóc chực bật ra.
Matt thốt lên một âm thành khàn khàn và ghé môi xuống đôi mắt mơ màng của cô, khép chúng lại bằng những nụ hôn dịu dàng.
Cô vùng vẫy gào thét.
Matt hít một hơi thật sâu rồi mở cánh cửa sau ra, đặt Leslie vào ghế chiếc xe gầm tháp. “Tôi để ý thấy điều đó ở cô”, anh lầm bầm khi cài dây an toàn cho cô.
“Để ý... điều gì?”, cô sụt sịt.
Anh lôi chiếc khăn tay ta khỏi túi quần vào đặt nó vào tay cô. “Cô phản ứng rất kỳ cục khi người khác cư xử dịu dàng với mình.” Anh đóng cửa trước sự ngạc nhiên của cô và trở lại chỗ ghế lấy đôi nạng rồi ngồi vào sau tay lái. Anh bắt đầu cài dây an toàn cho mình, nhìn cô chăm chăm một thoáng rồi nổ máy cho xe chạy thẳng ra đường.
“Sao anh biết tôi ở đây?”, cô hỏi khi đã thôi khóc.
“Ed nói.”
“Tại sao?”
Anh nhún vai. “Ai mà biết được. Tôi nghĩ chắc chú ấy tưởng tôi quan tâm đến chuyện này.”
“Đời nào!”
Anh bật cười. Lần đầu tiên cô nghe anh cười tự nhiên, không chút mai mỉa hay châm chọc. Anh vào số. “Cô không biết cái gã chủ xưởng may bé tẹo đó đâu”, anh gợi chuyện. “Nhưng chỗ đấy đúng là xưởng sản xuất mồ hôi đấy.”
“Có gì buồn cười đâu.”
“Cô nghĩ tôi đang đùa đấy à?”, anh đáp. “Gã ta chuyên dụ dỗ người nhập cư bất hợp pháp ở đây bằng cách hứa hẹn trả mức lương cao và được hưởng các dịch vụ chăm sóc sức khỏe, và rồi gã ta đấy họ vào nơi gã ta muốn, đe dọa họ bằng dịch vụ nhập cư nếu không làm việc cật lực và nhận đồng lương còm từ gã. Tất cả chúng tôi ai cũng muốn cho cái xưởng đó đóng cửa nhưng lúc nào gã cũng lẩn như chạch ấy.” Anh nheo nheo mắt nhìn cô. “Tôi sẽ không để cô bán sức mình vào chỗ ấy chỉ để tránh khỏi tôi đâu.”
“Để tôi?” Cô ngay lập tức giãy nảy lên phản kháng, mắt long lên. “Anh đâu có quyền bắt tôi phải làm gì!”
Anh cười. “Tốt hơn rồi đấy.” Leslie áp chặt bàn tay vào chỗ bó bột, giận dữ. “Anh đưa tôi đi đâu đây?”
“Về nhà.”
“Anh đi sai đường rồi.”
“Nhà tôi.”
“Không”, cô nói lạnh lùng. “Không lần nào như thế nữa. Không bao giờ nữa!”
Anh vào số, tăng tốc, lại vào số. Anh thích động cơ êm như ru và cả chuyến đi này nữa. Anh yêu tốc độ. Anh tự hỏi liệu Leslie có thích những chiếc xe chạy tốc độ cao trước khi giác mộng của cô tan vỡ không.
Anh nhìn bộ dạng căng thẳng của cô. “Khi nào chân cô lành, tôi sẽ để cho cô lái nhé.”
“Thôi khỏi, cảm ơn”, cô suýt nữa mắc nghẹn.
“Cô không thích xe à?”
Leslie hát tóc ngược ra sau. “Tôi không biết lái xe”, cô nói với giọng hờ hững.
“Cai gì?”
“Cẩn thận đấy, anh sắp cho xe vào lề rồi kìa!”, cô rít lên.
Matt cho xe chạy vào đúng làn đường, vừa khẽ chửi thề vừa giảm tốc độ. “Ai cũng biết lái xe mà, trời ạ.”
“Còn tôi thì không”, cô không giấu giếm.
“Tại sao?”
Leslie khoanh hai tay lên ngực. “Thì không thích chứ sao.”
Lại khó hiểu. Anh đang trở nên quen với ý nghĩ rằng cô không bao giờ chia sẻ bất kỳ điều gì về cuộc sống riêng của mình với bất kỳ ai ngoại trừ Ed. Anh muốn cô cởi mở, tin tưởng mình, kể anh nghe chuyện gì đã xảy ra với cô. Rồi anh bật cười về những giả định mình tự nghĩ ra. Từ lúc để mắt đến cô, anh đã là kẻ thù ghê gớm của cô rồi, vậy mà giờ còn đòi cô phải tin tưởng anh sao?
“Anh cười gì đấy?”, cô hỏi.
Matt liếc nhìn cô khi giảm tốc độ cho xe chạy vào lối đi dẫn tới trại. “Ngày nào đó tôi sẽ nói cho cô biết. Cô có đói không?”
“Tôi buồn ngủ thôi.”
Anh nhăn mặt. “Để xem tôi có đoán được tại sao không nhé.” Leslie đưa mắt nhìn. Mắt anh thâm quầng. “Anh cũng mất ngủ, phải không?”
“Người mất ngủ cũng muốn người khác mất ngủ như mình chứ gì.”
“Anh lại bắt đầu nữa rồi!”
“Đúng đấy!”, anh rọi thẳng ánh mắt sáng lóe vào cô. “Mỗi lần nhìn thấy cô là tôi muốn ngả cô ra chỗ nào bằng phẳng dễ chịu nhất rồi chiếm đoạt lấy. Cô cảm thấy thế nào về sự thú nhận trắng trợn này?”
Leslie bỗng thấy căng thẳng, mắt mở to, miệng há hốc nhìn anh. Matt cho xe đỗ xịch trước nhà và tắt máy. Anh xoay người trên ghế và nhìn cô như thể đang rất oán giận. Lúc này đúng là anh như thế thật.
Anh nheo mắt, nhìn cô chằm chằm một cách đáng sợ. Cô cũng nhìn anh trừng trừng.
Nhưng một phút sau, Matt thấy hết giận. Anh nhìn cô, một cái nhìn thực sự và trông thấy những điều mà trước đây mình chưa hề để ý. Chân tóc cô màu đen. Thân hình gầy guộc. Cặp mắt thâm quầng lộ rõ đến nỗi nhìn như bị ai đánh. Mỗi bên khóe miệng có một nếp nhăn. Có thể cô giả vờ vui vẻ khi có Ed bên cạnh nhưng thực sự không phải vậy. Chỉ đóng kịch thôi.
“Anh định chụp ảnh tôi đấy à?”, cô bật cười.
Matt thở dài. “Cô yếu đuối quá”, anh nói khẽ. “Bình thường cô cũng đáo để lắm, nhưng lúc bị tôi dồn sát vào chân tường cô mới thực sự để lộ sự yếu đuối của mình.”
“Tôi không cần anh phân tích tâm lý của mình, nhưng cảm ơn đã có lòng.”
Matt đưa tay ra, cô co rúm người lại. Nhưng anh không thấy bực bội gì cả. Anh biết rằng cô sợ mình vì chính sự dịu dàng chứ không phải sự thô bạo. Anh chạm vào chỗ tóc ở thái dương và dịu dàng vuốt ngược ra sau, tò mò nhìn vào chỗ tóc đen giờ đã lộ rõ hơn.
“Cô vốn tóc đen mà”, anh nhận xét. “Sao lại nhuộm vàng?”
“Thì muốn vậy chứ sao”, cô vội đáp, cố lùi ra xa anh, tựa người vào cửa.
“Cô lại bí mật nữa rồi, Leslie”, lần đầu tiên anh nói với giọng nghiêm túc, chứ không mai mỉa. “Điều này thật bất thường ở tuổi cô. Cô còn trẻ và trước khi có chuyện với cái chân thì sức khỏe của cô chắc là cũng khá. Cô nên sống thoải mái đi. Cuộc sống là hành trình khám phá chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”
Leslie cười cho qua chuyện.
“Tôi chả trông mong gì cuộc đời, cũng chả trông mong gì ở anh.” Matt nhướng một bên mày. “Kẻ thù tồi tệ nhất của cô”, anh nói tiếp cho hết câu hộ cô.
“Đúng thế.”
“Tại sao?”
Leslie chuyển ánh mắt vào kính chắn gió. Cô mệt, quá mệt. Ngày hôm nay bắt đầu rất hứa hẹn thế mà lại kết thúc trong thất vọng và đau khổ hơn.
“Tôi muốn về nhà.” Cô nói với giọng mệt mỏi.
“Cô sẽ được về sau khi tôi nhận được vài câu trả lời về cô...!”
“Anh không có quyền!”, cô nổi đóa lên, giọng vỡ vụn. “Anh không có quyền, không có quyền gì hết...!”
“Leslie!”
Anh ôm lấy gáy Leslie và ghì mặt cô vào cổ mình, cứ giữ như thế dù cô cố vùng vẫy để thoát ra. Anh vuốt tóc và lưng cô, thì thầm nựng nịu, giọng âu yếm, dỗ dành.
“Tôi đã làm gì để đáng bị anh đối xử như vậy chứ?”, cô sụt sùi. “Cả đời mình, tôi chưa bao giờ có ý làm tổn thương ai, vậy mà anh xem người ta đối xử với tôi như thế nào! Bao nhiêu năm chạy trốn, vậy mà chẳng khi nào cảm thấy an toàn...!”
Anh nghe nhưng chẳng hiểu gì, cứ vỗ về trong khi cô nức nở. Cô khóc khiến anh thấy đau lòng. Chưa bao giờ anh thấy đau lòng nhiều đến vậy.
Anh lau nước mắt cho cô và dịu dàng hôn lên đôi mắt đỏ mọng, lên hai bên thái dương, mũi, hai má và cuối cùng xuống đôi môi mềm mại của cô. Nhưng không phải là đam mê. Mà là sự quan tâm lo lắng.
“Nào cưng”, anh thì thào. “Không sao. Không sao mà!”
Cô nghĩ chắc mình phải ngớ ngẩn lắm khi nghe những lời âu yếm nựng nịu từ Attila bạo chúa. Cô sụt sịt quệt nước mắt, cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh. Cô ngồi thẳng người lên và anh để cô làm theo ý mình, quàng tay ra sau lưng ghế, ánh mắt quan tâm và lặng lẽ.
Cô hít một hơi thật sâu và co người lại trong ghế, mệt nhoài.
“Làm ơn đưa tôi về nhà”, cô nói với giọng như không còn chút sức lực.
Anh lưỡng lự, nhưng chỉ một phút. “Nếu đó là điều cô thực sự muốn.”
Leslie gật đầu. Anh nổ máy và quay xe lại.
***
Anh giúp Leslie đến cửa trước khu nhà cho thuê, rõ ràng là không muốn rời cô.
“Những lúc như thế này cô không nên ở một mình”, anh nói thẳng. “Tôi sẽ gọi điện cho Ed đến.”
“Tôi không cần...”, cô phản đối.
Mắt anh lóe lên. “Thế quái nào mà cô không cần! Cô cần có ai đó trò chuyện cùng chứ. Đương nhiên không thể nào là kẻ thù tồi tệ nhất của cô được, nhưng Ed biết tất cả về cô phải không? Cô đâu có giữ bí mật với chú ấy!”
Matt có vẻ quan tâm đến điều đó. Leslie quan sát khuôn mặt giận dữ của anh và tự hỏi anh sẽ nói gì nếu biết những bí mật của cô. Cô cười mệt mỏi.
“Có vài bí mật cần giữ kín thì tốt hơn”, cô nói với giọng nặng nề. “Cảm ơn vì đã đưa về.”
“Leslie.”
Cô chần chừ, rồi quay lại nhìn anh.
Mặt anh trông đanh lại hơn lúc nào hét. “Có phải cô từng bị cưỡng hiếp?”
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
30 chương
15 chương
10 chương
13 chương
31 chương