Lạc Kình ngồi trong phòng khách của Lạc Gia, vẻ mặt lạnh băng. Trước mặt hắn là hai đứa bé ba tuổi đang đứng ngay ngắn. Mặc dù Lạc Kình không nói năng gì, nhưng vẻ mặt âm trầm và ánh mắt lạnh nhạt của hắn khiến hai đứa con không dám hó hé một lời! Hân Hân từ bé luôn nhát gan, sợ nhất là ba mình làm mặt lạnh, nãy giờ đứng đây chịu trận đến sắp khóc luôn rồi! Khắc Khắc thì khác, mặc dù đứng im nhưng không có vẻ gì là sợ sệt cả, đây mới chính là điều khiến Lạc Kình không vui nhất, thằng bé này lớn lên sẽ còn lạnh lùng hơn hắn nữa! Còn nhỏ như vậy đã muốn chống đối hắn rồi, thật không biết sợ cái gì hết! Hai đứa bé trước mặt nếu không phải là con hắn, chắn chắn hắn sẽ không nghĩ chúng là sinh đôi! Vốn trước đây lúc mới sinh, bọn chúng còn là hai cái bánh bao nhỏ nhìn chả khác gì, bây giờ Hân Hân khuôn mặt vẫn tròn vo, Hi Hi cưng đến chết được, nhưng mà tính tình lại quá là nhút nhát, toàn bộ đều là gen mềm yếu của Hi Hi không có một chút gen trội nào của hắn! Khắc Khắc lại khác hoàn toàn, khuôn mặt bắt đầu có góc cạnh, không còn tròn trĩnh nữa, tính tình không giống hắn cũng không giống vợ, rất phúc hắc và nham hiểm... "Kình...." Đường Hi đẩy nhẹ chân hắn, nói nhỏ. Cái tên này chỉ giỏi giả đò! Rõ ràng đang thích thú dọa chúng nó muốn chết, vậy mà còn bày đặt! Nhìn Hân Hân đi, sắp khóc đến nơi rồi kìa! "Hân Hân mà khóc là anh biết tay em!" Đường Hi trừng mắt hăm dọa. Lạc Kình hơi nhướng mi mắt, bây giờ mới chịu mở miệng: "Lạc Nhĩ Khắc! Con nói thử xem, Hân Hân là gì của con?" Khắc Khắc hết nhìn sang Hân Hân rồi lại nhìn qua ba mình, môi nhỏ mím chặt lại tỏ ý không bằng lòng. "Nói ngay!" Lạc Kình gầm lên, nếu không thêt hiện uy lực một chút, thẳng nhóc này sẽ không sợ ai hết! "Hu Hu.... Mami..." Lạc Kình đen mặt, dọa thằng nhóc mà con nhóc lại khóc là sao? Đường Hi trừng mắt với hắn không thương tiếc, chạy đến ôm Hân Hân vào lòng, bắt đầu dụ dỗ cho con nín khóc. Lạc Kình lúc này chỉ biết nhìn vợ với ánh mắt vô tội, rõ ràng hắn là hung dữ với con trai kia mà! Ngay lúc đang dầu sôi lửa bỏng, Lạc Nhĩ Khắc lại cất giọng nói trong trẻo nhưng không kém phần sắc bén của mình ra: "Hân Hân không phải là chị con! Con mới là người lớn hơn, con là anh!" "Con trai, sao con lại có suy nghĩ đó?" Đường Hi vô cùng bất ngờ, vội vàng hỏi con, Lạc Kình mặt đã lạnh lắm rồi, không chừng lát nữa thằng nhóc sẽ no đòn! "Hân Hân quá yếu đuối, từ nhỏ đã vậy, lúc nào cũng khóc, không xứng làm chị con!" "Hu Hu.... Hu hu..." "Con dám nói lại một lần nữa không!" Lạc Kình hết nhịn nổi, đập bàn một cái mạnh, Hân Hân vừa nghe Khắc Khắc nói xong liền òa khóc lên, bé nghĩ là bị em mình ghét bỏ rồi! "Con nói, con muốn làm anh!" Khắc Khắc có hơi run rẩy, cơn thịnh nộ của Lạc Kình đã bùng phát thì nhóc con sẽ bị dọa sợ, nhưng mà vẫn cố cứng miệng, dù bị phát nhóc cũng không xin lỗi đâu! "Trấn Kiệt! Đưa nó đến phòng tối ngay! Biết mình sai ở đâu mới được thả ra! Trấn Kiệt đứng bất động vô cùng khó xử, Khắc Khắc mới 3 tuổi thôi, không lẽ lão đại định làm vậy thật sao? Đường Hi vội vàng muốn xoa dịu cơn giận của hắn, liền ôm lấy cánh tay của Lạc Kình: "Đừng như vậy! Con sai thì từ từ dạy, không nên vội vàng..." Con là của cô, làm sao có thể đứng nhìn được chứ? Hắn không thể dùng cách khác tốt hơn sao? Lạc Kình trầm mặc nhìn Khắc Khắc, đôi mắt nhóc có chút đỏ lên, nhưng vẫn kiên định, nếu không muốn nói là đang hung hăng không phục! Là vẫn không biết mình sai ở đâu! "Không nói nhiều nữa! Đưa đi!"