Editor: Cà Chua
An Mộc nghe vậy, tròng mắt co rụt lại.
Anh ta cầu xin?
Lẽ nào, chỉ sợ anh ta cũng không biết chút út rốt cuộc là nhân vật lớn nào!
Hơn nữa, chắc gì Phong Kiêu đã nghe theo mong muốn của anh ta?
Thật là buồn cười quá đi mất!
An Mộc nhìn anh ta.
Phong Tử Khiêm Ban đầu cũng là một người trong đám người kia thôi.
Nhưng hiện tại, anh ta có thể mặt dày đứng trước mặt cô, còn làm bộ dạng thuyết phục, lấy lòng?
Nghĩ đến thuở nhỏ lớn lên cùng bao nhiêu ác ý, làm cho cô chật vật, An Mộc ngay lập tức lại cảm thấy oán trách, uất ức khôn cùng.
Tại sao mình lại bằng lòng sống trong sợ hãi suốt tám năm như thế, còn anh ta lại ra vẻ vô tư tự tại, theo đuổi cô gái mà anh ta thích?
An Mộc nắm chặt hai tay thành hai nắm đấm.
Một ý niệm điên cuồng nảy ra từ đại não của cô.
Nghiêng đầu nhìn về phía sopha liền bắt gặp ngay sắc mặt u ám bất định của Phong Kiêu, khóe môi An Mộc liền cong lên thành nụ cười.
Cô không cảm thấy e dè trước vẻ mặt đó của anh ta, nở nụ cười ấm áp làm rung động lòng người:”Ngài Phong, cảm ơn ngài”.
Từ này biết Đường Hạ, đây là lần đầu tiên Phong Tử Khiêm nghe Đường Hạ nói như vậy với mình, lập tức ảm thấy vô cùng hưng phấn!
Lẽ nào, anh hùng cứu mĩ nhân gì đó, thực sự có thể lay động lòng người sao?
Phong Tử Khiêm tức khắc gật đầu:”Cô Đường, tôi với cô thì khỏi cảm ơn đi, vì cô, tôi làm gì cũng được!”
An Mộc thận trọng liếc nhìn Phong Kiêu một cái, thấy anh ta không phản ứng, lúc này mới tiếp tục “diễn”.
Cô mỉm cười, đôi mắt phượng lộ ra tia giảo hoạt:”Nếu vậy, nếu vậy có phiền tôi nhờ anh Phong thêm một chuyện được không?”
Phong Tử Khiêm ưỡn ngực:” Cô Đường cứ nói”.
An Mộc làm bộ dạng khó xử:” Chắc có lẽ anh biết, giờ nếu tôi có lỡ đắc tội với ai cũng sẽ bị Chanh Đài lập tức sa thải, đối với , tôi được tham gia cũng có tin đồn là lấy việc tư để làm chuyện không hay, nếu phim truyền hình này liên tục bị gián đoạn như thế…..”
Câu nói chưa dứt, Phong Tử Khiêm đã hiểu ngay lời cô.
Anh ta tức khắc nhíu mày, bộ dạng suy tư lộ rõ trên mặt.
Chanh Đài là đài phát thanh lớn, anh có quyền gì mà can thiệp cơ chứ?
Nhưng nhìn ánh mắt to long lanh đầy mong chờ kia của An Mộc, đó chính là mối tình đầu của anh, là người tình trong mộng của anh, như thế này đúng là thách thức cả những người đàn ông ưu tú nhất chứ chẳng phải riêng anh, anh không sao nói nên lời.
Phong Tử Khiêm chỉ có thể căng da đầu, khó khăn lắm mới mở miệng:”Cái này…. Tôi có thể thử xem.”
Nói xong, anh ta trực tiếp quay đầu, nhìn về phía Phong Kiêu, vẻ mặt cầu xin:”Chú út, anh có thể giúp tôi không?”
Phong Kiêu thu con mắt hẹp dài, nhìn An Mộc chằm chằm.
An Mộc cắn môi, cằm khẽ hướng lên, lời nói đầy khiêu khích:” Lúc trước không phải chú út đã nói, nếu tôi làm vừa lòng anh Phong thì sẽ giúp tôi sao? Như vậy anh Phong hiện tại…..có vừa lòng không?”
Phong Tử Khiêm vội vàng phối hợp lên tiếng:”Có hài lòng, tôi đương nhiên có hài lòng!”
Đôi mắt An Mộc chằm chằm nhìn thẳng vào Phong Kiêu:”Cho nên…..chú út vậy nên anh chớ có giở mặt, sự việc lần này, giúp tôi giải quyết được không?”
Nhìn cô gái kia tái nhợt mặt mày, thậm chí trong lúc ngủ mơ còn xuất hiện bộ dạng bất an sợ hãi hét lớn, ánh mắt Phong Kiêu lộ rõ nét suy tư.
Một lúc rất lâu, đôi môi mỏng của anh mới khẽ mở:” Đương nhiên.”
An Mộc thở hắt ra, toàn bộ bất an trong lòng đã được trút sạch.
Lúc này cô biết mình rất cảm kích ơn cứu mạng của Phong Kiêu, nhưng chỉ cần nghĩ lại những chuyện trước kia anh ta đã làm với cô, trong cô lại cảm thấy một cục tức nuốt không trôi.
Huống hồ Phong Tử Khiêm đang đứng đây, Phong Kiêu cũng sẽ không giở trò trước mặt Phong Kiêu vậy nên đối với cô cũng sẽ không làm gì quá hơn so với thân phận hiện tại.
Đây là cơ hội ngàn vàng mà cô có được!
Nhưng nhìn thấy bản mặt kiêu ngạo của Phong Kiêu, An Mộc lại cảm thấy bực mình.
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
130 chương
165 chương
299 chương