Editor: Tuna Nói xong cô liền muốn rời đi. Nhưng khi quay đầu liền nhìn thấy một cặp mắt độc ác nham hiểm đang nhìn nàng. An Mộc hoảng sợ đến nổi toàn thân đều cứng nhắc. Thân hình cao lớn của Phong Kiêu đứng nơi đó dường như có thể che khuất cả mặt trời. Khuôn mặt tuấn dật,không chút biểu tình, người thường qua lại sẽ thấy đôi môi anh cũng sẽ có lúc tạo nên vài gợn đường cong inh đẹp, nhưng mà giờ phút này nơi đó lại lạnh thành một mảng. An Mộc giât mình. Tên này đã đứng ở đó bao lâu rồi? Lời mình nói lúc nảy anh ta đã nghe được bao nhiêu? Bị anh nhìn thấy mình cùng Phong Tử Khiêm ăn cơm, An Mộc tự nhiên lại thấy có chút chột dạ. Cô dừng bước. Ở bên này Phong Tử Khiêm đã đứng lên: “ Đường tiểu thư, tôi thật sự rất thích cô, tôi....Á, chú út? Sao chú lại ở đây?” Lời thổ lộ của Phong Tử Khiêm bỏi vì sự xuất hiện của người đàn ông này mà bị ngắt quãng. Anh ta kinh ngạc nhìn Phong Kiêu. Phong Tử Khiêm thật ra không thấp, thân cao chừng 1 mét tám, đứng ở một chổ cũng có thể xem là tuấn lãng mỹ nam. Nhưng khi đứng cạnh Phong Kiêu, anh ta lúc này không khác gì một cậu học sinh tiểu học, hơn nữa lại vô cùng nhạt nhòa. Đây chính là bản lĩnh của Phong Kiêu, không nói không rằng, khống chế cục diện làm cho ánh mắt của người khác cũng phải dõi theo. An Mộc bị anh ta nhìn chằm chằm liền cảm thấy nuốt không trôi. Cuối cùng cũng nhịn không được quay đầu tránh đi ánh mắt của anh. Đôi mắt hẹp dài của Phong Kiêu hiện ra một tia tàn khốc. Quay đầu nhìn Phong Tử Khiêm, cười nói: “ Chú tới gặp một người khách, sao đây...đang hẹn hò à?” Lời nói ngả ngớn đầy châm chọc làm cho An Mộc cảm thấy lòng ngực đầy chua xót. Còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần, đã bị Phong Tử Khiêm nhanh chóng thủ đoạn giới thiệu: “ Chú út, đây là Đường Hạ, là người mà mấy ngày trước cháu có cho chú xem, có phải là rất xinh đẹp hay không?” Ánh mắt của Phong Kiêu lại một lần nữa không kiên nể nhìn về phía cô. An Mộc bị nhìn chằm chằm liền cảm thấy mình đang bị hắn lột hết từ trên xuống dưới mà nhìn vậy. An Mộc bực bội cắn chặt răng. Dựa vào! Cái loại ánh mắt này làm cho cô thấy mình như là bó cải trắng ngoài chợ bị người ta bắt bẻ vậy. Cô ngòi thẳng lưng, mở to mắt trừng lại. Sau đó liền nhìn thấy trên môi Phong Kiêu xuất hiện một nụ cười chế nhạo: “ Cũng bình thường thôi!” Bình thường! An Mộc tức đến khó thở. Đối với gương mặt của mình cô tuyệt đối có lòng tin. Không phải cô tự kỉ mà thật sự là gương mặt này trong làng giải trí nhất định là có một không hai! Phong Tử Khiêm đột nhiên thở ra: “ Cháu biết chú chướng mắt cô ấy, chú út đã gặp qua biết bao cô gái rồi chắc chắn sẽ không tranh với cháu! Lời này vừa nói ra, An Mộc lập tức nhìn về phía Phong Kiêu. Tuy rằng cô cũng không biết là mình dang chờ mong điều gì! Phong Kiêu đương nhiên là xem thường cái liếc mắt vừa rồi của An Mộc, môi càng cười càng sâu, hé miệng định nói gì đó. An Mộc biết tên chết tiệt này nhất dịnh sẽ không nói cái lời gì hay ho đâu, trong lòng quýnh lên, lập tức mở miệng: “Chú út này, anh không phải là xử nam đó chứ?” Lời vừa nói xong An Mộc đã hối hận không kịp. Người đàn ông này không dễ chọc đâu! Tại sao mình lại ba lần bốn lượt đi châm chọc hắn?? Bị hắn châm chọc vài câu cũng đâu có mất miếng thịt nào! An Mộc thậm chí không dám ngẩng mặt lên nhìn anh, liếc mắt qua liền thấy trong con ngươi của Phong Kiêu tràn đầy lửa giận. Sắc mặt anh vẫn bình tĩnh như cũ, khóe miệng vẫn giữ nụ cười tà khí ấy. Nhưng An Mộc cảm nhận được rất rõ ràng một luồng áp lực đến từ phía anh. Anh ta từng bước từng bước một đến gần An Mộc, làm cho cô muốn thở cũng không thở nổi. Đứng trước mặt An Mộc thân hình cao lớn của Phong Kiêu tựa như một ngọn núi cao đầy áp bách.