Editor: Quỷ Quỷ Hiệu trưởng Lý mắc nghẹn, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, hi vọng mấy người này tự giải quyết cho tốt! Ba Đặng nhìn kỹ Phong Kiêu, đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức kinh hãi, “Anh, anh là Phong Kiêu?” Phong Kiêu tuy thân phận thần bí, nhưng thân là Thái tử gia của FAE, là đề tài khai thác quan trọng của báo giới, đã là thương nhân, sao có thể không biết anh? Ba Đặng còn hi vọng mình nhận nhầm người, không ngờ vừa buột miệng nói thì Phong Kiêu nhìn lại, gật gật đầu, “Hân hạnh.” Ba Đặng khiếp sợ chôn chân tại chỗ! Trời ạ! Ông đã đắc tội với loại người gì thế này?? Sắc mặt ba Đặng lập tức tái nhợt, sợ tới mức toàn thân cứng đời! Phong Kiêu nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, tươi cười bên môi vô cùng nham hiểm, “Các người đả thương…nhìn kỹ xem, 100 vạn có đủ không?” Đặng Vi nghe thấy 100 vạn vô cùng hoảng sợ, thực ra mặt cô chỉ bị xưng một chút, 100 vạn đương nhiên đủ! Bọn họ đang tính lấy tiền để giải quyết sao? Đường Hạ này quả nhiên là người có tiền! Đáng tiếc! Đặng Vi này không cần tiền, cô đang định lên tiếng thì ba Đặng rốt cục cũng tìm lại được giọng nói của mình, “Phong, Phong tổng, sao chúng tôi dám lấy tiền của anh chứ, không cần không cần, là bọn trẻ còn nhỏ không hiểu chuyện, chúng ta là người lớn không cần nhúng tay vào đúng không?” Phong Kiêu vuốt cằm của mình, “Cái này không được, bọn trẻ không hiểu chuyện, trường học phải chịu trách nhiệm với bọn chúng, không phải sao? Tôi chưa bao giờ là người chịu thiệt, 100 vạn đủ sao?” Ba Đặng nuốt nước miếng, “Đủ, tuyệt đối đủ, không cần nhiều như vậy a!” Phong Kiêu nhếch mô, “Tôi sẽ bảo thư ký chuyển sang cho ông.” Ba Đặng gật gật đầu, quay đầu túm mẹ Đặng và Đặng Vi đi ra ngoài, “Nếu Phong tổng không còn việc gì thì chúng tôi xin đi trước.” Còn chưa đi thì giọng nói của Phong Kiêu lại vang lên, “Sao lại đi rồi?” Ba Đặng dừng bước, tuy rất muốn chạy nhanh ra khỏi đây, nhưng chân cứ như bị dính trên mặt đất, tuyệt không dám nhúc nhích! Đặng Vi và mẹ Đặng cũng không phải người ngốc, nhìn phản ứng của ba Đặng liền đoán được sắp có chuyện, hai người lúc này một câu cũng không dám nói. Ba Đặng quay đầu, run sợ nói, “Phong, Phong tổng, còn có điều gì cần dặn dò?” Phong Kiêu mím môi, “Chúng ta tính toán còn chưa rõ ràng mà đã vội đi rồi?” Ba Đặng sửng sốt, “Tính cái gì cơ?” “Tôi cũng không thích gây sự với người khác, nhưng cũng chưa bao giờ là người chịu thiệt. Các người đánh An Mộc của tôi, vậy 100 vạn bồi thường của tôi đâu?” Ba Đặng ngây người, “Anh…cái gì?” Phong Kiếu híp mắt, trong mắt hiện lên tia nham hiểm, “Sao nào, vừa rồi lệnh thiên kim còn không cẩn thận hắt nước nóng vào tôi, không tính bồi thường sao?” Ba Đặng biến sắc, “Bồi thường, chúng tôi bồi thường, xin hỏi cần bồi thường bao nhiêu?” Phong Kiêu nhếch môi, “Cái này cần phải học bác sĩ riêng của tôi, số tiền cụ thể tôi sẽ để luật sư chuyển con số đến công ty ông.” Ba Đặng siết chặt nắm tay, “Đương nhiên, đương nhiên.” * Chuyện này cứ trôi qua bình thản như vậy. An Mộc lên xe Phong Kiêu đi về nhà, trên đường cô nhìn anh chằm chằm. Phong Kiêu mở miệng, “Nhìn cái gì?” An Mộc chớp chớp mắt, “Anh vốn không phải người không biết nói chuyện, lần này sao lại….” Phong Kiêu nghe vậy ánh mắt liền sa sầm. An Mộc sát lại gần anh, “Anh tính để nhà người ta bồi thường bao nhiêu tiền vậy?”