Editor: Cà Chua.
Đặng Vi lập tức ghê gớm lên tiếng:”Ôi, nơi này còn có người vì cô ta mà muốn bênh vực kẻ yếu sao, tôi xem ra, có phải cô hâm mộ cô ta, cũng muốn dấn thân bằng những quy tắc ngầm phải không?!”
Hơi thở của Lư Tĩnh lại trở nên khó khăn cực đại, vì đã từng hiểu lầm An Mộc nên về sau cô càng hiểu rõ và trân trọng cô ấy:”Các người đang nói cái gì thế? Thân là những chị Học của trường, các người nói vậy mà không cảm thấy ngượng miệng sao?!”
Lư Tĩnh đứng trước mặt An Mộc:”Chúng tôi phải đi học bây giờ, các cô hãy rời khỏi đây đi!”
Đặng Vi nheo mắt:”Cô bảo chúng tôi đi là chúng tôi phải đi sao? còn có chuyện, cô tính làm gì, chỗ này không có chuyện của cô. Cô tránh ra!”
Nói trong cô ta còn trực tiếp vươn cánh tay đẩy Lư Tĩnh ra một chút.
Trong phòng bà ghế đều là gỗ lim, Lư Tĩnh bị đẩy eo cô bị đập vào bàn đau điếng, cô tức khắc hít hà một hơi!
An Mộc thực ra đang phải học đuổi, mấy ngày tham gia giải thưởng Bách Hoa, cô đã bị lỡ mất mấy buổi học, cô cuối cùng cũng không nhịn được, trực tiếp đứng lên đi đến bên cạnh Lư Tĩnh, rối rít dò hỏi:”Có sao không?”
Trong nghề diễn nếu eo bị tổn thương, đối với công việc sẽ ó ảnh hưởng rất lớn!
Đặng Vi không thể không biết điều này nhưng cô ta đã cố tình vươn tay ra!
An Mộc đột nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Đặng Vi, liền nhìn thấy một tia độc ác phóng ra từ mắt cô ta.
Lư Tĩnh cong eo, dùng tay xoa xoa, rất lâu sau mới hồi phục tinh thần lại:”Không sao đâu.”
An Mộc gật đầu, lúc này mới đi tới trước mặt Đặng Vi, từng câu từng chữ sắc bén mở miệng:”Hiện tại, cô xin lỗi cô ấy đi.”
Đặng Vi bị ngữ khí từ An Mộc làm cô sợ đến mức lùi về phía sau một bước, nhưng nghe nói như thế lập tức cười to phản đối:”Tôi xin lỗi ư? Tôi càng không!”
“Cô nói cô không xin lỗi sao?!” An Mộc lại đi về phía trước một bước, khí phách càng làm cho người ta sợ hãi.
Đặng Vi nheo mắt, bỗng nhiên giơ tay lên.
Một lon Coca trực tiếp hắt lên đầu An Mộc, làm cho cô ướt át từ đầu đến chân!
An Mộc chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh thấu tim từ đầu đến chân, làm người cô rùng mình một cái.
Ngẩng đầu, dòng nước theo đường nét khuôn mặt, chảy vào trong miệng mang theo vị ngọt.
Đặng Vi đắc ý nói:”Đường Hạ tiếu tam này, là thay cho chị Học Hứa Lộ……A, cô muốn làm gì?!”
“Bốp!” An Mộc trực tiếp đi tới, một cái tát hung hăng đánh vào mặt Đặng Vi.
An Mộc có học qua võ, một cái tát vẫn chưa hả cơn giận, lại dùng một chân đá vào đầu gối Đặng Vi, làm cô ta quỳ sụp trên mặt đất, tiếp theo vươn tay túm lấy tóc cô ta, túm giật ngược lên trên, làm gương mặt Đặng Vi lộ ra.
“Bốp bốp bốp bốp!”
An Mộc tay năm tay mười, chỉ chốc lát sau, mặt Đặng Vi đã sưng vù!
Đặng Vi sửng sốt một hồi lâu, lúc này mới phản ứng lại, tức khắc phát ra tiếng kêu:”A a a!”
Mọi người xung quanh lúc này đều bị An Mộc dọa cho choáng váng, mọi người ngây ngốc đứng tại chỗ, đúng lúc giáo viện nhận tiết bước vào, nhìn thấy tình huống này liền gọi giáo viên chủ nhiệm tới.
Chủ nhiệm nhìn sự việc của hai người, không nói hai lời, trực tiếp ra lệnh:”Mời gia đình của các em tới đây!”
“Gọi đi, gọi đi!” Đặng Vi hung tợn nhìn An Mộc, hốc mắt cô ta đỏ lên, không ngăn được dòng nước mắt chảy ra, bố của cô và hiệu trưởng có quan hệ rất tốt, cô nhất định phải gọi bố đến để xả cục tức này! Cô muốn làm cho Đường Hạ phải thôi học, làm cho cô ta thân bại danh liệt!!
Đến An Mộc, sau khi cơn giận đã nguôi, nhìn chuyện do chính mình gây ra…..
Trời ơi, không biết gọi ai đến làm người nhà đây?
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
11 chương
64 chương
87 chương
107 chương
53 chương