Editor: Cà Chua. Dung Trạch tức khắc nổi giận đang định đi tìm An Mộc! An Mộc mặc dù bị Phong Kiêu đẩy ra, xoay người mấy vòng cuối cùng cũng về lại với lồng ngực của anh ta! Khoan đã! An Mộc dứt khoát lao vào lồng ngực của anh ta! Ngẩng đầu liền thấy ánh mắt Phong Kiêu lập lòe một tia phấn khích. Tay anh ta nắm chặt lấy eo An Mộc, thấp giọng mở miệng,” Trừ khi tôi không có mặt, không được khiêu vũ với người đàn ông nào khác.!” An Mộc:… Thân là một nữ minh tinh, yêu cầu này sao có thể dễ dàng đáp ứng được. Ít nhất thì khúc nhạc sau kiểu gì cô cũng phải khiêu vũ cùng Đào Nhạc Hạo nữa. Khúc thứ hai vừa xong, Dung Trạch liền phì phì xông tới, “Phong tổng, anh chơi xấu, mỗi người một khúc cơ mà.” Phong Kiêu xoa cằm, “Nhưng tôi cảm thấy tôi với cô ấy rất xứng đôi.” Dung Trạch càng tức giận, “Sao có thể, tôi mới chính là người tình nhân của cô ấy trong phim.!” Phong Kiêu nhướng mày, nhìn nhìn quần áo trên người Dung Trạch, “Nhưng ó những người ở đây chứng kiến, tôi và cô ấy hôm nay mặc đồ rất tương xứng.” Dung Trạch:…. An Mộc:…… Ở nơi nào đó lại có một người đàn ông khí phách ngời ngời ưu nhã tiến đến gần, trên tay cầm tới một li rượu vang đỏ, nhấp một ngụm. Dung Trạch thở phì phì, thoáng nhìn bộ đồ của hai người, tức khắc cảm thấy càng thêm ấm ức, đột nhiên tròng mắt chuyển động, hướng tới người cầm rượu vang đỏ đang tới, “Ai nha!” Dung Trạch khoa trương hô lên một tiếng, đem rượu vang đỏ rớt xuống trên váy An Mộc, tiếp theo vô tội mở miệng, “Ôi, tôi quá là không cẩn thận rồi!” An Mộc ngẩng phắt đầu lên: diễn viên Dung, tôi rõ ràng thấy anh cố tình! Làm ơn chuyên nghiệp một chút được không, kĩ thuật diễn đâu hết rồi sao không lấy ra mà dùng! Rõ ràng cố tình hủy hoại váy của tôi, lúc này nhìn vẻ mặt của Phong Kiêu không thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra! Hơn nữa…… Cúi đầu nhìn chiếc váy, An Mộc muốn khóc nhưng không có lệ. Đây là bộ lễ phục mượn từ Valentino, cô còn phải trả lại nữa! Giờ thì tốt rồi, xem ra chỉ có thể xót xa chi tiền ra cho bộ lễ phục này thôi. Đang hoang mang, giọng nói bất đắc dĩ của Đào Nhạc Hạo truyền tới, “Xem ra tôi khó khăn lắm mới được khiêu vũ cùng cô.” An Mộc quay đầu, nhìn Đào Nhạc Hạo, cô đột nhiên hung tợn tiến về phía Phong Kiêu. Ôi! Chỉ trách mình không được ngoan ngoãn như vậy! Động tác vừa rồi của Dung Trạch, với thân thủ của Phong Kiêu, chỉ cần một động tác là có thể “cứu” được chiếc váy. Nhưng anh ta không ra tay, chắc chắn là cố ý! Vì nếu hỏng lễ phục, cô không thể tiếp tục khiêu vũ nữa An Mộc ròng ròng nước mắt chạy đi. Chỉ là khiêu vũ thôi mà, phải làm những chuyện như thế sao?! An Mộc đau khổ run người, khiến cho bộ đồ cũng run lên theo, bởi vì sự việc xảy ra ngoài ý muốn, lại không thể đổi lễ phục ngay, vậy nên An Mộc có cớ để buộc phải rời đi. Chào hỏi Lý đạo diễn xong xuôi, lúc An Mộc vừa đi tới chỗ cổng lớn, quay đầu lại, liếc mắt nhìn vào hội trường đã thấy Phong Kiêu lặng lẽ không một tiếng động rời đi liền khẳng định giờ này Phong Kiêu đang ở bãi đỗ xe đợi mình. An Mộc trộm cười, người đàn ông keo kiệt này. Cô nhẹ nhàng bước đến bãi đỗ xe, đi được nửa đường, đột nhiên bị chặn lại. Dung Trạch đầy soái khí đứng trước mặt cô, cười cười nhìn về phía cô, “Đi đâu đó?” An Mộc sửng sốt, “A?” Ngón tay Dung Trạch khẽ vuốt lọn tóc trên trán An Mộc, “Vừa rồi liếc mắt vào hội trường chẳng phải là để gọi tôi đưa cô đi sao?” An Mộc: ……..Cô phải bị tên Dung Trạch này ăn không nói có đến bao giờ đây!