Editor: Tuna
An Mộc ngồi ngay ngắn lại:
“Sao lại thế này?”
Bác sĩ Từ cầm lấy đơn xét nghiệm, rút ra trong đó một tấm hình siêu âm nội tạng, chỉ chỉ một chổ trong tấm hình:
“Đây là thận, người bình thường một qua thận có thể to bằng một nắm tay, chính là cô xem, thận của cô bé……”
Bác sĩ Từ đem hình đặt ở dưới đèn, An Mộc xem qua chổ ông ấy chỉ, thận cô bé chỉ to bằng nửa nắm tay!
Đôi mắt An Mộc nhíu lại:
“Bác sĩ, đây là có ý tứ gì?”
Bác sĩ Từ thở dài:
“Chúng tôi vừa rồi kiểm tra, phát hiện người bệnh mắc chứng suy thận, hơn nữa, đã là trung kỳ.”
An Mộc đứng phắt dậy, không thể tưởng tượng mở to hai mắt nhìn:
“Cái gì là thận suy kiệt? Có ý tứ gì? Bệnh này, có thể trị sao?”
An Mộc đột nhiên cảm thấy đau lòng thay Hạ Thính Âm.
Có phải hay không chính vì lí do này, cho nên con bé mới có thể bị cha mẹ ruột vứt bỏ?
Mà con bé sợ mình cùng Phong Kiêu không chịu giữ con bé, nên mới mở miệng nói dối, nói cô bé là xuyên qua, còn luôn miệng gọi Phong Kiêu là phụ thân?
An Mộc sáu tuổi liền bị mẹ ruột vứt bỏ, mười tuổi thì cha cùng mẹ mới mất, liền thấy đồng cảm, nhất thời cảm thấy Hạ Thính Âm cũng không còn đáng giận nhưu trước nữa.
An Mộc kích động như vậy, Phong Kiêu ở bên cạnh liền mở miệng:
“Em đừng như vậy, trước hết nghe xem bác sĩ nói như thế nào.”
An Mộc nhìn nhìn Phong Kiêu, thấy Phong Kiêu gật đầu đối với cô, lúc này mới ngồi xuống.
Bác sĩ Từ trầm tư một chút, lúc này mới mở miệng:
“Kỳ thật suy thận cũng không phải không thể trị, chỉ là phải tìm được thận thích hợp, đổi một cái thận là được. Chỉ là…… thay thận là cái vấn đề lớn, cần phải laf thân nhân với nhau.
Người thân?
Đó chính là nói, phải tìm được cha mẹ của cô bé?
An Mộc nhăn mày.
Nếu Hạ Thính Âm là bị vứt bỏ, như vậy khả năng cha mẹ con bé xuất hiện thật sự rất nhỏ.
Mà nếu Hạ Thính Âm thật là xuyên qua lại đây, như vậy khả năng cha mẹ con bé xuất hiện cơ hồ bằng không.
Chẳng lẽ nói, Hạ Thính Âm liền không có biện pháp chữa bệnh?
“Loại bệnh này, có dễ dàng nhận biết hay không?”
Phong Kiêu đột nhiên mở miệng.
An Mộc khó hiểu nhìn về phía hắn.
Trên mặt Phong Kiêu không có chút nào nôn nóng, bộ dáng bình tĩnh như vậy, làm An Mộc đột nhiên liền cảm thấy, cũng có hi vọng.
Có Phong Kiêu ở đây, sẽ có chuyện gì không thành được sao?
Phong Kiêu giải thích:
“Nếu loại này bệnh không dễ dàng điều tra ra, như vậy con bé liền không khả năng là bởi vì bệnh này, mà bị cha mẹ vứt bỏ.”
An Mộc bừng tỉnh, ngy lúc mình lo lắng cho cô bé thì Phong Kiêu đã nghĩ tới khả năng đó rồi!
Trước tiên phải xác định con bé có phải hay không bị vứt bỏ rồi nói tiếp.
Bác sĩ Từ dừng một chút:
“Thật ra bệnh này, nói dễ thì không dễ, nói khó thì lại không khó, kiểm tra sức khoẻ bình thường, thì căn bản là tra không ra, trừ phi là thời kì cuối, nhưng chúng tôi là bởi vì ngày hôm qua phong tiên sinh nói làm hảo hảo mà, cẩn thận tra, mới có thể phát hiện vấn đề này. Hơn nữa theo tôi được biết, hiện tại gia đình bình thường, cũng không có thói quen đúng giờ thì cho trẻ nhỏ trong nhà đi làm kiểm tra, mà gia đình hào môn……”
Bác sĩ Từ chưa nói xong, An Mộc liền nghe hiểu.
Gia đình bình thường không có thói quen kiểm tra sức khoẻ, cho nên không có khả năng phát hiện cái bệnh này.
Nhưng gia đình hào môn, chẳng lẽ vì không có tiền mà vứt bỏ con sao?
Phẩu thuật thay thận chỉ tầm mấy chục vạn, nhà giàu có chẳng lẽ koong xuất ra nổi?
An Mộc lại nhăn mặt, cô bé này rốt cuộc là ai?
Phong Kiêu gật đầu:
“Vậy con bé rốt cuộc khi thì phát bệnh?”
Từ bác sĩ trầm mặc một chút:
“Suy thận từ kì giữa đến kì cuối, chỉ sợ còn khoảng nửa năm. Mà kì giữa, thật ra cũng không có việc gì lớn, chính là phải cho con bé ăn uống thanh đạm một chút.”
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
11 chương
64 chương
87 chương
107 chương
53 chương