Editor: Tuna Trong phòng khách, bỏi vì Phong Anh Hùng giận dữ mà bầu không khí trở nên khẩn trương. Mọi thứ đều căng chặt đến nổi tưởng như chạm vào là có thể nổ tung. Tâm tình của An Mộc cũng nhanh chóng thay đổi. Cho đến khi âm thanh yêu nghiệt kia truyền đến, trong phòng khách nháy mắt liền yên tỉnh. Phong Anh Hùng không thể tin, nhìn về phía của, trong giây tiếp theo đôi mắt đột nhiên sáng rực! “ Phong, Phong thiếu, cậu, cậu đã tới?” Phong Anh Hùng mới vừa rồi còn tức giận ra mặt, bây giờ trong nháy mắt liền trở nên khiêm tốn. Vừa nãy vẫn là đại gia, bây giờ lại biến thành kẻ hèn, ông ta trực tiếp đến trước mặt Phong Kiêu, vươn tay lên thì mới phát hiện là cả người hỗn độn, lập tức thu tay về, cả người mang bộ dạng cẩn trọng lấy lòng. “ Cậu tại sao lại tới đây?” Theo như vai vế, Phong Anh Hùng chính là trưởng bối của Phong Kiêu, nhưng xem cái thái độ này..... Ánh mắt An Mộc hơi híp lại, tại sao Phong Anh Hùng lại ăn nói khép nép như vậy? Xem ra, ở Phong gia này cũng có cái bí mật mà mình không biết. Người đàn ông cao lớn đĩnh đạc, hôm nay mặc một bộ tấy trang màu đen, phản ánh lên một gương mặt phấn chấn. An Mộc cảm thấy, ánh mắt của Phong Kiêu như có như không lướt qua mặt mình, sau đó liền nghe hắn nói: “ Ở thành phố C, không quen không biết, cho nên liền tới ăn nhớ một bữa cơm, nhưng xem ra có vẻ là..........không đúng lúc lắm?” “ Được mà, sao lại không đúng lúc.” Phong Anh Hùng dẫn Phong Kiêu đi vào bên trong: “ Phong thiếu, cậu tới vừa đúng lúc, đồ ăn cũng vừa mới chuẩn bị xong.” Nói tới đây, ông quay đầu lại, nhìn một qua khách trong phòng. To Mỹ Huệ cùng Phong Tư Nguyệt đang một thân chật vật, trên mặt Phong Tử Khiêm lại hiện rõ dấu bàn tay, nhìn cả nữa ngày, chỉ có An Mộc là người tốt nhất. Mà Bạch Ngọc Khiết đang ở trong phòng ăn, sau sự kiện lần trước liền hiểu rõ Phong thiếu này là nhân vật lớn, vội vàng tiến lên hai bước, vừa định mở miệng thì-------------- Phong Anh Hùng trực tiếp xua tay một cái: “ An Mộc, Mau đến đây, đưa Phong thiếu gia lên ghế trên.” Trong mắt Phong Anh Hùng, loại con hát như Bạch Ngọc Khiết cũng giống như người hầu trong nhà. Sắc mặt Bạch Ngọc Khiết cứng đơ, ánh mắt oán giận nhìn về phía An Mộc! Phong Anh Hùng nói xong lại quay qua cười lấy lòng với Phong Kiêu: “ Phong thiếu, cậu xem, đã nháo đến một thân hỗn độn rồi, chúng tôi đi thay đổi quần áo một chút.” Con ngươi hẹp dài của Phong Kiêu tùy ý lướt qua hết một lần, tạm dừng một chút ở khuôn mặt của Phong Tử Khiêm, làm mặt cậu ta lập tức đỏ bừng. Sau đó, anh cong khóe môi, tươi cười đường hoàng: “ Xin cứ tự nhiên.” Phong Anh Hùng vội vàng thay đổi ánh mắt, nói khẽ nới An Mộc: “ Tiếp đãi hắn cho tốt!” Sau đó mới vội vã đi theo nhóm người, cùng nhau đi lên lầu sửa sang lại hình tượng. An Mộc đứng ở phòng khách, nhìn chằm chằm cái người bất thình lình đến kia. Trong lòng lại thấp thỏm bất an. Tên này... Ngày hôm qua lúc trước khi đi Diệp Đồng Đồng gọi mình là An Mộc, anh ta rốt cuộc là có nghe được hay không? Mặc kệ như thế nào, cứ tùy cơ ứng biến vậy! An Mộc tiến lên, cười hì hì mở miệng: “ Chút út, mời đi bên này.” Nói xong, liền mở đường. Phong Kiêu nghe thấy hai tiếng “chú út” này, khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên, cúi dầu mở miệng nói: “ Ngày đó, trên giường- cô cũng không có ngoan ngoãn như vậy.” Hơi thở ấm áp phà vào vành tai làm cho cả người An Mộc run lên. Quay đầu lại liền nhìn thấy người đàn ông kia cách nàng chưa tới một centmet! An Mộc bị hoãng sợ, đột nhiên lui về phía sau, đè thấp thanh âm: “ Đồ lưu manh!” Người đàn ông nhướng mày: “ Lưu manh? Nhưng mà hôm đó là cô muốn tôi..........” An Mộc căn môi, sắc mặt lập tức đỏ bừng: “ Anh!!”