Editor: Tuna
Ngay cả cô cũng không biết tại sao lại như vậy, cũng không rốt cuộc là mình có đấu trí lại với người ta được không?
Nhưng chợt, phía trước gương mặt buồn bã ấy, xuất hiện một người đàn ông đang dần tiến đến rồi nhìn thẳng xuống gương mặt cô.
“ Nhìn tôi.”
Thanh âm của anh ta tràn ngập mị hoặc, An Mộc giống như bị trúng tà vậy, lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nhưng mà.....
Nhìn cái gì?
Nhìn anh ta nhẹ nhàng phong độ còn mình thì chật vật bất kham?
An Mộc cắn răng một cái, lại một lần nữa quay đầu đi.
Cằm lại bị anh nắm lấy. Tay anh chưa hề dùng sức, nói là nắm thì chi bằng gọi là nâng thì đúng hơn.
Ánh mắt anh, ôn nhu như nước nhưng lời nói ra lại lạnh hơn băng:
“ Nói cho tôi biết, em có muốn trả thù hay không?”
Muốn trả thù hay không sao?
Đương nhiên là muốn!
Cô có nằm mơ cũng muốn báo thù!
Nhưng mà, cô có thể sao?
An Mộc cắn môi nói:
“ Muốn!”
“ Tốt lắm.”
Một chữ dứt khoát của người đàn ông làm cho An Mộc thoáng sững sốt.
Ngay lúc cô đang cảm thấy khó hiểu thì liền thấy có một đôi tay chặn ngang hông cô, bế cô lên, một trận trời đất quay cuồng cô đã bị anh ôm vào lòng bằng kiểu ôm công chúa, cô theo bản năng liền choàng tay ôm lấy anh.
Sau đó Phong Kiêu liền trực tiếp ôm cô ngồi lên ghế thẩm vấn.
Phong Kiêu cầm lấy một bàn tay trắng nõn nà của cô, khẽ nâng lên ngắm, trong căng phòng tối tăm, tản ra một loại ánh sáng nhu hòa, sau đó, anh ngẩng đầu nhìn về phía bọn người đang trợn mắt há mồm kia.
Phong Tư Nguyệt bị dọa đến sắp ngất rồi, cái này, cái này là loại tình huống gì vậy chứ? Cô ta nhíu mày, đi về phía trước một bước:
“ Chú út, hú, chú cùng An Mộc......hai người.....”
Phong Kiêu nhàn nhàn lia mắt nhìn, cô ta cũng không dám nói anh cái gì, chỉ nhìn An Mộc rồi tức giận mắng:
“ An Mộc cái con điếm này! Mày lại dám quyến rũ chú út sao! Mày...”
“ Cô nói, ai là gái điếm?”
Phong Tư Nguyệt vẫn còn muốn mắng tiếp nhưng lại bị câu nói của Phong Kiêu cắt ngang, hơi hơi sửng sốt.
Cô ta nhìn về phía Phong Kiêu, sau đó lại nhìn An Mộc, cắn cắn môi, hốc mắt đỏ hoe, lý trí nói với cô ta rằng giờ phút này không thể tiếp tục nói nữa, nhưng cái loại nghẹn uất này làm cho cô ta không nhịn được nhìn về phía Phong Kiêu nói:
“ Chú út, con mới là cháu gái ruột của chú! Bây giờ, con ả này hủy đi dung mạo của con, tại sao chú còn che chở cho nó? Chú út, chú phải báo thù cho con mới đúng!”
“ Hủy dung?”
Phong Kiêu nhướn mày, thanh âm tựa như ác ma đến từ địa ngục!
Phong Tư Nguyệt cho rằng anh đã mềm lòng, lập tức bước đến một bước, hơi cúi đầu, chỉ vào mặt mình, từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống:
“ Đúng vậy a, chú út, chú nhìn xem, cô ta đúng là không coi ai ra gì, mặt con như vậy, sau này làm sao có thể gả!”
Đôi mắt hẹp dài của Phong Kiêu tỉ mị lướt qua mặt cô ta:
“ A, đúng thật là đã đổ máu a!”
Phong Tư Nguyệt lập tức gật đầu ngay:
“ Đúng vậy, cho nên chú út à, chú.....”
Lời còn chưa nói xong liền cảm thấy trước mắt lóe lên, cô ta còn chưa hồi phục tinh thần lại thì đã thấy động tác nhanh chóng của Phong Kiêu, sau đó, Phong Tư Nguyệt nhìn thấy cây bút máy trên bàn bị ném xuống đất, trên đầu bút còn mang theo vết máu đỏ tươi. A? Đó là máu của ai?
Chẳng lẽ là chú út đã báo thù giúp mình>
Phong Tư nguyệt vội vàng nhìn về phía An Mộc, gương mặt trắng nõn, đôi mắt thì ngập tràn kinh ngạc.
Không phải cô ta?
Tròng mắt Phong Tư Nguyệt co rút lại.
Chuyện chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, sau đó, cô ta liền cảm giác được nổi đau nóng rát như muốn rách ra trên gương mặt!
Động tác của Phong Kiêu quá nhanh, thế cho nên lúc này Phong Tư Nguyệt mới cảm nhận được đau đớn!
“ A......!”
Phong Tư Nguyệt lấy tay che mặt mình lại,lùi về sau một bước, mang theo điệu bộ không thể tưởng tượng được.
An Mộc cũng mở to đôi mắt hoảng sợ nhìn. Cô nhìn đến những vết xẹo trên mặt Phong Tư Nguyệt, ngang dọc tứ tung, ước chừng có khoảng năm vết!
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
130 chương
165 chương
299 chương