Editor: Cà Chua. Phong Tử Khiêm nói xong liền đưa ánh mắt sáng quắc nhìn cô. An Mộc lại cảm thấy dở khóc dở cười! Trời sinh ra Phong Tử Khiêm này với bộ não có vấn đề sao? “Anh nói xong chưa?” Phong Tử Khiêm ngật đầu. An Mộc “Ừm” một tiếng, xoay người tiếp tục đi ra ngoài. Phong Tử Khiêm sửng sốt, theo bản năng với tay túm chặt cánh tay An Mộc.:”An Mộc, tôi đã đồng ý không từ hôn với cô, hãy đi nói với bọ họ, cha tôi vẫn là chủ tịch, chúng ta vẫn là người một nhà, đừng bị ông Thẩm kia lừa dối.” An Mộc thẳng tay tặng cho anh ta một cái tát làm cho hắn buông tay, đôi mắt nhíu lại:”Anh Phong, tôi không thể đồng ý với anh được rồi.” “An Mộc, đừng làm loạn, tôi biết trước kia tôi đối với cô không tốt, làm cô bị tổn thương, Phong Tử Khiêm tôi đã ích kỉ, làm điều không phải, nhưng chẳng phải giờ tôi đã hối cải rồi sao? Từ khi nhìn thấy cô, nhìn thấy Đường Hạ chỉ một giây, tôi đã không còn ý định đi tìm cô gái khác….” An Mộc nhìn Phong Tử Khiêm chằm chằm:”Anh hối cải thì tôi liền phải tha thứ cho anh sao? Ở đâu ra cái đạo lí đó thế?” “An Mộc, vậy làm sao để cô tha thứ cho tôi? Tôi thật sự thích cô….” “Muốn tôi tha thứ cho anh sao?” An Mộc nắm chặt nắm tay, đôi mắt sắc bén lộ ra tia sáng làm người khác rùng mình, cô gằn từng chữ một, chậm rãi lên tiếng:”Trừ phi anh có thể làm cho Tô Mĩ Huệ và Phong Tư Nguyệt như chưa từng làm điều gì có lỗi với tôi, trừ phi anh có thể cho tôi một tuổi thơ như một cô công chúa nhỏ, tuổi thơ mà tôi đáng được có….” Phong Tử Khiêm nghẹn họng, rất lâu sau mới lên tiếng:”An Mộc, mọi chuyện đã qua rồi…..” “Đúng, ai cũng biết mọi chuyện đều đã qua, nhưng không có gì có thể đền bù lại những tổn thương đó”.giọng An Mộc trầm xuống, lời nói không có bất kì tình cảm nào:”Phong Tử Khiêm, tôi còn muốn nói với anh, tôi chưa bao giờ thích anh, cũng chưa từng có ý nghĩ muốn lấy anh! Các người chỉ xem tôi là một quan tiền nhỏ, bảy tám năm không cho ta lấy một bữa cơm tử tế, tôi thừa biết, cả nhà các người chỉ là nuôi tôi vì trách nhiệm với báo giới, với dư luận, với thanh danh!” Nói xong, cô trực tiếp xoay người bỏ đi, để mặc Phong Tử Khiêm lại phía sau, ngây ngốc đứng lặng tại chỗ. Phong Tử Khiêm nhìn theo bóng dáng An Mộc, chỉ còn cảm thấy như một giấc mơ. Người mà từ nhỏ đến lớn anh ta lúc nào cũng khinh bỉ, một cô gái xấu xa, giờ có phải nữ thần của anh ta? Trong thâm tâm anh ta giống như có chỗ nào đó còn chưa thông suốt. Hai tay anh ta ôm lấy đầu, ngồi xổm sụp xuống, đột nhiên khóc lớn. An Mộc rời khỏi An thị, ngồi trên xe của Đường gia, trực tiếp trở lại Đường gia. Đoạt lại một nửa xí nghiệp An thị, còn lại nửa kia, phải nhờ chú Thẩm từ từ đoạt lại cho mình. Đối diện xí nghiệp của An thị, tại một quán cà phê, có một người phụ nữ ngồi phía cửa sổ đang mang kính râm. Đối diện cô ta làm một người đàn ông đội chiếc mũ lưỡi trai, rõ ràng là một nam paparazi. “Sư huynh!” người đàn ông đưa ra mấy tấm ảnh chụp được. Cô gái kia tấm tắc vài câu:”Anh Phong lúc đầu lãng tử, đáng tiếc, tâm địa cô An lại quá tàn nhẫn, kiểu gì cũng không chịu tha thứ cho đối phương, như vậy xem ra, anh Phong thật đúng là đáng thương quá, anh nói xem có đúng không?” Paparazi cười hắc hắc, “Liệu cô An có phải Đường Hạ thật không nhỉ?” Đôi mắt cô gái trầm xuống, suy nghĩ một lát:”Chuyện này chưa đưa tin vội”. An Mộc là Đường Hạ, chuyện này không nên vội công khai. “Anh không cảm thấy, hẳn là cô An đã tháo bỏ lớp bỏ nhếch nhác, còn anh Phong hồi đầu có vẻ thư sinh lãng tử, hai người này rất có cơ hội tái hợp sao?” cô gái gõ gõ ngón tay lên bàn:”Hơn nữa cô An đã ở Phong gia nhiều năm như vậy, chỉ sợ đã sớm cùng anh Phong “châu thai ám kết” rồi ấy chứ!” Ánh mắt paparzi lập tức sáng lên:”Cái tin này mới nè!” Nói xong anh ta liền đứng dậy:”Hắc hắc, lần này phải cảm ơn cô rồi!”