Editor: Cà Chua. An Mộc nắm chặt di động, cả người sững sờ ngồi trên sopha. Thanh âm đối diện cũng không xa lạ. Cô đã từng vô số lần nghe giọng nói này trên TV hay DVD. Nhưng nhiều năm như vậy, lần đầu gọi qua di động, như gợi lại âm thanh trong qua khứ làm cho cô không thể kiểm soát được nhịp tim của mình. Hơi thở của cô bỗng run rẩy. Đối phương dường như cũng biết đó là cô, không vội nói ngay mà chờ cô lên tiếng. An Mộc phải mất đến chừng mười giây mới có thể hồi phục tâm trí, sau đó dùng hết sức mình, mở miệng một cách tự nhiên nhất:”Tôi là An Mộc, là….” Hai chữ tiếp theo, An Mộc phải kìm chế, nén vào thật sâu mà không thể thốt ra, cuối cùng vẫn phải cất giọng”….con gái” Đúng vậy. Không ai biết, thần thoại của giới giải trí hiện tại, Hạ Tâm Băng chính là mẹ của An Mộc. Phía đầu dây bên kia ngừng một chút, sau đó âm thanh lạnh lùng:”Vâng, xin hỏi gọi cho tôi có chuyện gì vậy?” Ngữ khí xa cách, khách khí, lễ phép, không có lấy một chút cảm xúc, An Mộc bỗng nhiên trở thành người xa lạ. Trái tim cô đột nhiên thắt lại. Cô như hoảng hốt nhớ lại quãng thời gian khi còn nhỏ, trên cao là nơi đặt bàn thờ của người mẹ lừng danh trong giới giải trí, từ đó, tình cảm của cô đối với mẹ ruột chỉ là cảm xúc của sự ngưỡng mộ chứ không có chút gì gần gũi. Nắm chặt tay, cố hết sức làm cho giọng nói thật rõ ràng và bình tĩnh:”Mẹ….diễn viên Hạ, là thế này, tôi hiện tại cùng Phong gia thưa kiện, bọn họ nói cha tôi năm đó đến thành phố C không mang theo một chút tiền bạc hay tài sản đáng giá gì, cho nên….” “Cho nên liên quan tới tôi sao?” đầu dây bên kia vẫn là giọng nói lạnh lùng quí phái vang lên nhưng có pha chút khàn khàn, thế nhưng An Mộc vẫn cảm thấy, câu nói tiếp theo định thốt ra đã đóng băng lại trong miệng. Liên quan tới bà ấy sao? Con gái bà ấy đã bị bắt nạt suốt bao nhiêu năm để thành ra thế này mà khi được hỏi bà ấy lại nói có liên quan tới bà ấy sao?! Đối phương đợi chốc lát, lại mở miệng, vẫn là âm thanh bình tĩnh, lãnh đạm vang lên:”An Mộc, cô cho rằng tin tức ở thành phố C này, tôi không hay xem sao?” An Mộc sửng sốt:”Bà có ý gì?” “Theo đuổi lẽ phải không có sai, nhưng Phong gia đã kinh doanh An thị nhiều năm như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao, hơn nữa, công sinh thành không thể sánh bằng công dưỡng dục, bất luận như thế nào, bọn họ cũng đã nuôi lớn cô như vậy, cô không nên đuổi tận giết tuyệt”. An Mộc chỉ cảm thấy trong không khí có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy yết hầu cô, trái tim cũng bị xé ra thành từng mảnh đau đớn. Khóe môi của cô buông ra một câu, đối với tâm trạng An Mộc bây giờ, khóc còn không thảm bằng cười:”Ý của bà là, bà tin những gì họ nói?” “Đó là cô cảm thấy như vậy, chứ tôi bây giờ còn có thể tin ai được nữa?” Hẳn là không thể tin tưởng ai? Ánh mắt An Mộc trở nên sắc bén:”Diễn viên Hạ, tin tưởng ai là quyền của bà, cha tôi đã vất vả để tạo ra An thị, tôi phải làm sao để xứng đáng với ông!” Nghe An Mộc nói những lời này, đầu dây bên kia im lặng. An Mộc cũng không hiểu sao, dù gì cũng không nên tắt điện thoại. Trong khi tâm trạng cô đang rối bời, phía bên kia lại mở miệng:”Cô muốn bao nhiêu tiền?” Tròng mắt An Mộc co rụt lại:”Bà nghĩ tôi gọi điện cho bà là để đòi tiền?” “Cô muốn giành lại An thị còn không phải là vì tiền? tầm mắt An Đức Bang quá nhỏ hẹp, tôi không muốn cô học theo ông ấy, để rồi rơi vào cái hố thanh danh đầy lang sói”, âm thanh đối diện chắc nịch, càng tăng thêm phần ngữ khí, “Đương nhiên, thân là mẹ cô, cô có thể cùng tôi đòi tiền, tôi cho thể cho cô một cái An thị, nhưng cũng chỉ cho một cái An thị.” Ngữ khí của bà ấy giống như ngữ khí của bất kì vị trưởng bối nào đang giáo huấn vãn bối vậy. Khi nhắc tới cha cô là An Đức Bang, giọng nói bà ấy rõ ràng là có ý nghiêm khắc trách cứ, còn nhắc tới An thị với một ngữ khí khinh miệt làm cho An Mộc cảm thấy như bị bóp nghẹt bởi hai bàn tay độc ác như nhau.