Editor: Quỷ Quỷ
An Mộc cầm điều khiên từ xa trong tay, nắm thật chặt, khớp xương đều lộ hết ra.
Đám người này…..sao có thể vô sỉ đến vậy??
Cô nhắm hai mắt lại.
Trí nhớ năm 10 tuổi mạnh mẽ ùa về.
Ba mẹ vừa mới qua đời, người nhà họ Phong đã xông vào nhà mình, lấy lí do nuôi dưỡng cô, cư nhiên chiếm lấy căn nhà.
Đến bây giờ cô còn nhớ rõ, khi đó Phong Tư Nguyệt tầm mười sáu mười bảy tuổi, đẩy chính mình ra khỏi phòng côn chúa, ngang ngược tuyên bố, “Căn phòng này từ nay về sao là của tôi!”
An Mộc ngày đó không hiểu chuyện, chỉ biết khóc ôm búp bê của mình không chịu rời đi.
Nhưng Phong Tư Nguyệt một tay xách cô lên, đưa thẳng cô vào phòng cho khách!
Phòng cho khách vừa lạnh vừa tối, cô ôm búp bê khóc rất thống khổ, đói vô cùng, ra sức đập cửa phòng.
Một ngày, hai ngày, ba ngày….
Người bên ngoài dường như đã quên mất mình!
Điều duy nhất cô có thể làm là vào nhà vệ sinh uống nước.
Đến cuối cùng, cô bị đói ngất trong phòng, lúc này cửa mới mở, cô được đưa vào bệnh viện.
Bác sĩ lúc ấy oán giận bọn họ, “Sao lại để đứa nhỏ đói đến mức này?”
Tô Mỹ Huệ lên tiếng, “Ầy, ba mẹ nó vừa mới chết, không chịu ăn uống gì chúng tôi cũng không thể cứng rắn bắp ép được!”
An Mộc hít một hơi thật sâu, đám người này trước giờ đều làm cho người ta ghê tởm, mình cần gì phải tức giận?
Trên TV, người phóng viên nói, “Hôm qua lúc An tiểu thư rời khỏi nhà họ Phong, trên mặt rõ ràng có dấu tay, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì? Hơn nữa, An tiểu thư còn nói, đây không phải là lần đầu tiên Phong tiểu thư đánh người?”
Phong Tư Nguyệt nghe nói vậy, lập tức bày ra bộ mặt oan uổng.
Tô Mỹ Huệ thở dài, “Chuyện này, đáng nhẽ An Mộc không nên để bị người ngoài tác động, con bé không nên từ hôn với Tử Khiêm, nhưng lại muốn….”
Nói xong, bà cúi đầu lau nước mắt, “Còn muốn cả nhà chúng tôi trả lại xí nghiệp An thị, ra đi tay trắng.”
Người phóng viên hít sâu một hơi, vẫn khách quan nói:”Nghe nói ngôi nhà hiện giờ của nhà họ Phong trước kia là của nhà họ An? Hơn nữa xí nghiệp An thị cũng là của An tiểu thư?”
Phong Anh Hùng thở dài, “Tất cả mọi người đã nói vậy, thì cứ cho là vậy đi.”
Người phóng viên nhìn ra được ý tứ gì đó, “Như vậy, Phong tổng, sự thật rốt cuộc là như thế nào?”
Phong Anh Hùng muốn nói lại thôi, Phong Tư Nguyệt liền mở miệng, “Tôi nói….”
Phong Anh Hùng quát lên chói tai:”Tư Nguyệt!”
Phong Tư Nguyệt lập tức mở miệng, “Ba, mấy năm nay những gì chúng ta đã làm cho An thị còn chưa đủ sao? Ba thực sự cứ như thế trả lại cho cô ta sao?”
Phong Tư Nguyệt hốc mắt ửng đỏ, bộ dáng vô cùng uất ức, “Hiện tại căn nhà này không còn là của nhà họ An nữa, mà là của nhà họ Phong chúng tôi!”
Một câu này làm cho phóng viên kinh ngạc, “Sao có thể nói như vậy?”
Phong Tư Nguyệt tiếp tục nói, “Năm đó thực ra ba của An Mộc gây chuyện bên ngoài, chạy nạn đến C thị xây dựng sự nghiệp, tài chính bọn họ mang đến cũng không nhiều, nhà của bọn họ vốn là của nhà họ Phong chúng tôi đã mua từ trước, bọn họ chỉ ở tạm mà thôi, không tin các người có thể kiểm tra ghi chép của cục bất động sản.”
“Nói láo!” An Mộc nổi giận gầm lên, “Dối trá!”
Cô đấm thật mạnh xuống sô pha!
Ba đã qua đời lâu như vậy, bọn họ còn muốn đổ hết tội lỗi lên đầu ông?
Cái gì gọi là gây chuyện?
Ba cả đời chính trực vô tư, quang minh lỗi lạc!
Năm đó tới C thị, chẳng qua là vì muốn rời xa nơi làm ba đau khổ!
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
130 chương
165 chương
299 chương