Cuối cùng Diêu Y Lẫm đem hắn ôm về giường ngủ, Dương Quân vẫn đang mơ màng kinh ngạc. Ngủ bên cạnh hắn, Diêu Y Lẫm như thường ngày đem thân hình to lớn ấy ôm trọn lấy. Nam nhân yếu ớt giãy người một cái, nhưng lập tức không động đậy, chỉ là đem thân thể cuộn lại. Diêu Y Lẫm hình như nghe được ở đâu đó nói tư thế ngủ như vậy chính là biểu hiện của cảm giác thiếu an toàn. Có chút tức giận mà đem hắn ôm càng chặt, ép hai chân đang cách xa hắn dưới chân mình, ôm lấy nam nhân từ phía sau, Diêu Y Lẫm không nhận thấy tư thế của bọn họ có bao nhiêu mờ ám. Ngày hôm nay khi rõ ràng nhìn thấy sự thực… Thế nhưng mang thai hài tử hắn nên chán ghét sao? Này chính là người khác có cầu xin cũng không được! Thật là một nam nhân không biết tốt xấu! Diêu Y Lẫm trong miệng gọi xú nam nhân sau lại cắn cổ hắn một cái. Nam nhân rụt cổ lại, vẫn không lên tiếng, người kia vẫn như thói quen ở trên người hắn cọ cọ, sau thỏa mãn mà ngủ. ======================= Liền vài ngày sau, nam nhân kia bộ dạng nửa sống nửa chết khiến Diêu Y Lẫm quả thực muốn đem hắn đánh! “Con mẹ nó ngươi rốt cuộc có ăn hay không!” Dương Quân so với trước đây ăn càng muốn ít, trên mặt không một chút thịt, ngày ngày uể oải nhấp môi mà ăn trông đến chán ghét. Trên bàn bày ra đầy một bàn thức ăn, tinh xảo mỹ vị, làm cho nhìn thấy liền thèm thuồng. Nhưng Dương Quân chính là không muốn ăn, vừa nghĩ tới mình trong thời gian này khác thường hay thèm ăn là do mang thai, thì hắn chán ghét ăn không vô. Nam nhân bên cạnh chính là người đầu sỏ gây nên chuyện này, lại nghĩ, lúc trước thấy hắn tốt lên một chút giờ đến một tia cảm động cũng không còn. Không muốn ăn uống, khả năng chính là trong tiềm thức muốn giết chết tiểu hài tử. Dương Quân không nói tiếng nào, nhìn ôn nhu nhưng thực ra không tiếng động chính là đang phản kháng. Nhìn hắn như vậy, Diêu Y Lẫm càng nổi giận lôi đình! Nhảy dựng lên, không chút nghĩ ngợi mà đem hắn cùng té ra trên mặt đất, đè chặn trên người hắn. Sau cầm lấy thức ăn hướng miệng hắn nhét vào! Dương Quân bị nắm cằm, bị ép mở miệng mạnh mẽ nhét đồ ăn vào. Động tác của Diêu Y Lẫm thực rất thô lỗ, Dương Quân bị nghẹn mà nước mắt chảy ròng, nước mắt nước mũi đua nhau trào ra, nhưng Diêu Y Lẫm hoàn toàn không để ý hắn thảm hại thế nào, nhét hết một bàn đồ ăn mới ngừng tay. Rồi thở phào một cái, rời khỏi người Dương Quân. Chỉnh lại y phục, khôi phục hình dạng bình thường, giống như không phát sinh chuyện gì cả. Diêu Y Lẫm liếc mắt nhìn Dương Quân trên mặt đất, thuận miệng nói: “Buổi chiều ta có việc, không về”. Nói xong đi ra khỏi nhà bếp. Dương Quân nằm trên mặt đất, giơ cánh tay lên mặt, yên lặng mà khóc. ====================== Diêu Y Lẫm đi cả ngày, biết đến khuya hắn mới về Dương Quân lên giường sớm. Kéo chăn bông quấn lấy người khiến hắn nhớ đến cảm giác nãi nãi ôm ấp, mang theo mùi hương bùn đất đặc trưng thực ấm áp, hắn chính là ở trong lòng nãi nãi mà tưởng tượng ra mẹ. Mẹ hắn rất ít khi ôm hắn, trong trí nhớ hầu như không có. Hắn khi còn bé thật ngoan ngoãn, rất biết nghe lời người lớn, bởi vì gia gia nói tiểu hài từ không nghe lời mẹ sẽ không cần, hắn rất sợ ba mẹ không cần cho nên dù bị người lớn nói làm chuyện hư hắn cũng làm. Tuy rằng bởi vì … có thể là bản thân không hòa hợp, nên tiểu hài tử khác không chơi cùng hắn, hắn vẫn cố gắng như vậy. Thế nhưng cho dù hắn nghe lời, hắn ngoan ngoãn, ba mẹ rất ít khi nhìn hắn, cho nên không cần nói đến ôm. Lúc đầu hắn tự bảo bởi vì bọn họ quá bận, sau lại không ở cùng một chỗ. Hắn thường thấy ba mẹ ôm đệ đệ mỉm cười, khi đó hắn đứng ở một bên ước ao mà nhìn, mà bản thân tựa như người thừa… Hình ảnh hòa thuận tốt đẹp kia, không có vị trí của hắn. Ngủ đến nửa đêm, Dương Quân bị một âm thanh lớn làm giật mình tỉnh giấc, nghe thanh âm hình như là dưới lầu. Đang do dự có nên xuống xem hay không thì hắn nghe tiếng người bước lên lầu, tiếng bước chân nặng nề tựa như rất loạn, dọc theo đường đi lảo đảo, thật lâu mới đến cửa. Dương Quân ngừng thở, đem chăn đắp chặt…, hắn hiện giờ không muốn thấy mặt người kia. Cửa bị kéo thật lâu mới mở ra, ánh sáng lọt vào cùng tiếng hít thở ồ ồ của nam nhân. Dương Quân đột nhiên cảm thấy trên người nặng nặng, có người đè lên người hắn, khí tức nam nhân mang theo mùi rượu. Dương Quân cả kinh, cuống quýt đẩy ra. Bị đẩy bất ngờ, nam nhân ngã trên mặt đất, một lát sau cũng không có động tĩnh gì. Dương Quân hồ nghi hồi lâu mới cảm thấy lo lắng, thế là quay người nhìn về phía dưới giường Nam nhân cúi mặt quỳ rạp gục trên mặt đất, không nhúc nhích, như là đã ngủ. Ngủ trên mặt đất như thế sẽ cảm mạo… Suy nghĩ nữa ngày trời nhìn không được xuống giường đem người kia nâng dậy. Không nghĩ tới Diêu Y Lẫm bề ngoài nhìn mảnh khảnh, ôm lại rất nặng. Dương Quân hết sức đem hắn kéo lên trên giường, lấy lại hơi thở đều đặn nhìn quỷ rượu say nát bét trên giường. Thường ngày vẻ mặt cao ngạo băng lãnh lúc say lại hiện ra vẻ phong tình mỹ lệ. Trên thế giới này lại có người như thế, bất luận làm cái gì đều hấp dẫn ánh nhìn của người khác, nói hắn trời sinh phát quang long lanh rất đúng a. Nhưng người xinh đẹp thế này, lại làm ra chuyện ác độc mà lạnh lùng. Đại khái là có quá nhiều nên người này ngoài chính mình ra đều không biết nên quý trọng. Diêu Y Lẫm có thể là uống say cảm thấy oi bức, hai tay cởi áo đang mặc. Dương Quân vươn tay giúp, y phục Diêu Y Lẫm đều là hàng hiệu, cứ như vậy ngủ một đêm, khẳng định sẽ bị nhăn. Nghĩ vậy, trời sinh tính cần kiệm Dương Quân không thể mặc kệ. Giơ hai tay nam nhân lên cởi quần áo, áo khoác không biết đã bị hắn vứt nơi nào rồi. Da thịt trắng nõn trơn tuột lộ ra trước mắt, da bị mồ hôi thấm. Ướt, lại thêm ôn nhuận như ngọc. Dương Quân đến phòng tắm đem lại một cái khắn mặt ướt, chà lau trên người Diêu Y Lẫm. Lau xong nửa người trên, hắn nhìn về phía quần dưới── Nơi này… hẳn là không cần a? Thế nhưng quần mặc ngủ cũng sẽ bị nhăn, lúc ngủ cũng rất khó chịu, nếu nãy là cởi, thì giờ một cái hai cái cũng là cởi. Dương Quân cắn răng, cởi quần nam nhân. Kéo đến phân nửa, Diêu Y Lẫm bỗng nhiên rên rỉ một tiếng, cả kinh hắn lập tức ngừng tay. Diêu Y Lẫm đôi mắt đẹp nửa mở, trong mắt hơi nước mông lung, mỵ hoặc kinh người. Bị nhìn như vậy…chết người a. Không dám nhìn hắn nữa Dương Quân gia tốc độ nhanh tay, nhưng càng nhanh tay càng bất hảo, cởi đến đầu gối làm sao cái quần cũng không chịu xuống phía dưới. Dương Quân gấp đến độ đầu đổ mồ hôi, bỗng nhiên nghe tiếng cười khẽ. “Bảo bối…hay là ta đến giúp ngươi a”. Diêu Y Lẫm hai chân uốn cong, đưa tay kéo, quần thoải mái rơi xuống. Dương Quân vẫn chưa kịp thở ra, lại bị người kia lôi kéo, trời đất đảo lộn. Mình đã nằm dưới thân người kia rồi. Diêu Y Lẫm vẻ mặt xinh đẹp không như người phàm tục kia ngay phía trên hắn, hai tay chống ở hai bên. …Đây là tình huống gì? Diêu Y Lẫm bên môi mỉm cười, cúi đầu, cắn cổ hắn. Tay cũng tìm đường vào bên trong quần áo hắn. Kinh hãi phát giác ra hắn đang muốn làm gì Dương Quân phản kháng cố đứng lên, nhưng giống như trước đây, hắn phản kháng thế nào trước người nam nhân này đều như tiểu hài tử đùa giỡn. Tay bị đè lại, hai chân bị ép mở ra, quần áo bị xé rách một cách thô bạo. “Đừng!” Dương Quân kêu to, nhưng Diêu Y Lẫm vẫn như cũ không nhìn mà giơ hai chân hắn lên, ở thắt lưng nhét vào một cái gối. Tia sáng le lói ở bên ngoài chiếu vào trở nên u ám, đầu của hắn giống như tơ trong suốt, con mắt trong bóng tối giống như phát ra ánh sáng. Đùi Dương Quân mở rộng, nhục nhã mà cảm thấy chỗ kia của hắn dao động. “Đừng─! Ngươi uống say, ta là Dương Quân! Ngươi nhìn cho rõ a!” Diêu Y Lẫm trong mắt chợt lóe sáng, lấy thanh âm mơ hồ không rõ của người say mà nói: “Bảo bối…ngươi không phải mới nói ta và ngươi cùng đùa sao? Hiên tại sao lại kêu không muốn? Nha…ta đã biết, ngươi bởi vì rất muốn rồi, cho nên cố ý nói như vậy đúng không? Thật là tiểu yêu tinh xấu xa!” Diêu Y Lẫm cười bỏ đi thứ duy nhất che đậy hạ thân, lửa nóng nam nhân hưng phấn mà ngẩng cao lên. Cái loại hình dạng khủng bố hung ác này khiến Dương Quân kinh hãi mà mở to hai mắt. Lần trước Diêu Y Lẫm không có cởi y phục, cho nên không có thấy. Hiên tại thấy rõ ràng hình dạng của nó, Dương Quân không khống chế được mà cả người run lên. Không có khả năng…sao có thể to như vậy… “Bảo bối, trông bộ dạng ngươi nhìn không chớp mắt, có đúng hay không rất thích nó?” Diêu Y Lẫm kéo ra vỗ về chơi đùa vật nóng rực, không biết từ lúc nào lấy ra thốc bôi trơn, sờ soạng một chút người phía dưới, cấp bách không chịu nổi mà vọt đi vào. Dương Quân cắn môi nhịn xuống tiếng kêu thảm thiết, trước mắt tất cả đều như bị nhiễm máu đỏ bừng bừng. Không có nữa khắc dừng lại, Diêu Y Lẫm kịch liệt co rút thân dưới, chăm chú quấn quýt vui vẻ hưởng thụ bảo bối. “Bảo bối…ngươi bên trong hảo chật…nóng quá…đúng là thích!” Hắn say sưa mà nói, hạ thân cố sức mà hết rút ra lại đẩy vào, Dương Quân đau đến toàn thân co giật, môi dươi bị cắn máu tươi nhễ nhại. Diêu Y Lẫm hứng khởi, trên giường thay đổi tư thế đem hắn ôm lấy ngồi trên người mình. Hạ thân liên tục truyền đến cảm giác khiến Dương Quân nghĩ muốn chết, trong miệng mà nức nở nói không nên lời, nhưng chỉ là làm cho nam nhân kia càng thêm phản ứng kịch liệt. Mãnh liệt lấy ra cắm vào trong suốt thời gian dài cùng với nhiều lần thay đổi tư thế khiến thể lực Dương Quân tiêu hao hết, chỉ có thể vô lực tựa trên người Diêu Y Lẫm, mặc cho người kia đùa giỡn thân thể mình. Mọi nơi tư mật toàn thân đều bị hôn qua, kỳ thực mà nói chuẩn xác thì là cắn. Nam nhân không lưu tình chút nào, điên cuống ngược đãi khiến hắn toàn thân không nơi nào không lưu lại vết tích, có nơi thậm chí chảy máu. Loại hoàn cảnh hung ác đánh mất tôn nghiêm nam nhân khiến Dương Quân tuyệt vọng, chính mình bị coi như nữ nhân bị người xâm phạm, lại vì người kia mang thai hài tử. Không ai quản chuyện của hắn, nói ra cũng chỉ có thể bị cười nhạo châm chọc mà thôi. Thân thể bị đùa bỡn nhiều lần, thể lực Diêu Y Lẫm dường như không cạn kiệt, lúc mấy lần hôn mê tỉnh lại, Dương Quân đều kích động mà hận không thể chết đi. Diêu Y Lẫm không ngừng xoa bóp toàn thân hắn, cắn xương quai xanh, đưa hai chân hắn để lên vai liều mạng cử động. Trên mặt tràn đầy biểu tình si mê. Nước mắt Dương Quân đã chảy đầy mặt, đến cuối cùng không thể khóc được, chỉ có thể mở miệng, chết lặng mà tùy nam nhân phía trên di chuyển. Trọn một đêm, trong phòng ngập tràn tiếng kêu vui vẻ của nam nhân cùng tiếng khóc gián đoạn.