Ông hoàng xa xỉ phẩm

Chương 17 : Cảnh xuân

• Chín giờ tối : Cuối cùng cũng kết thúc một ngày khá là hại não. Cô mệt nhoài nằm ườn ra giường, cùng không thèm tắm rửa cho sạch sẽ mà thay vào đó là dưỡng thần nhắm mắt lại. Cô thật không hiểu sao cứ mỗi lần cô gặp một trong hai người nhà họ Cao là y như rằng người còn lại phải có mặt cho bằng được. Điển hình là chuyện như hôm nay vậy! Họ đang muốn cái gì từ cô chứ? Tình yêu sao? Mặc dù Cao Lang chưa bao giờ nói là thích cô nhưng lại luôn hành động một cách biến thái như hôn cô, ôm chặt lấy cô. Còn về phần Cao Tùng, giữa cô và anh ta lại càng không có gì cả? Năm cấp ba, mỗi bước chân của Cao Tùng đều có một bóng hồng bước đi bên cạnh. Anh ta đào hoa, đa tài cùng với gương mặt tuấn tú và dáng người với những số đo chuẩn. Năm cấp ba, cô và Cao Tùng ngồi cùng bàn, mặc dù tính cách anh ta khá là chảnh nhưng khi tiếp xúc thì lại rất dễ gần và khá là vui tính, hơn nữa...cũng trở nên thân thiết khí cô mằn anh ta xối xả để bảo vệ người bạn thân của mình. Cô và anh ta chơi rất thoải mái, cảm tưởng như hai thằng bạn thân chơi với nhau thì đúng nghĩa hơn. Vì vậy khả năng Cao Tùng thích cô là hoàn toàn không có khả năng. Liên Hoa tắm xong liền bước vào phòng Thanh Di mượn máy sấy tóc. Đập vào mắt Liên Hoa là hình ảnh bà chị gái mình đang nằm một tay vắt lên chán, chân nọ vắt lên chân kia rồi rung rung, buồn cười quá Liên Hoa liền lên tiếng "Này! Chị đăm chiêu suy nghĩ cái gì mà nhìn bộ dạng buồn cười vậy?" Cô liền bật dậy, vẻ mặt lạnh tanh trả lời Liên Hoa "Hả? Đâu có...thôi chị vào tắm đã!" nói xong cô cầm điện thoại phi thẳng vào nhà tắm Nước trong bình nóng lạnh cũng đã đủ nóng, cô bắt đầu cởi đồ ra, từng thứ...từng thứ một nối đuôi nhau rời khỏi thân thể trắng hồng kia. Cô bắt đầu bật vòi hoa sen, dòng nước ấm nóng bắt đầu theo tia chảy ra rơi xuống bao vây lấy thân thể cô. Cảm giác thật dễ chịu! "Reng! Reng...!" Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô vội vã tắt nước rồi đi tới bên chỗ để điện thoại. Tên số liên lạc chính là của Cao Lang, tay thì đang ướt nên cô để nguyên điện thoại nằm đó rồi bấm nghe. Lúc này cô không để tâm liền cúi người nói "Anh gọi cái gì?" Cao Lang như bị chấn kinh liền giật mình, thật không ngờ anh lại được nhìn thấy khung cảnh đắt giá này. Hình ảnh của Cao Lang bỗng hiện lên máy cô, vẻ mặt anh vô cùng biến thái nhìn chăm chăm cô. Không đúng! Là cuộc gọi video sao? Áa~~ Thanh Di vội bịt miệng lại để ngăn chặn tiếng hét của mình, cô vội vớ lấy cái khăn bông tắm trùm lấy cơ thể, rồi núp núp ra chỗ khác để anh không nhìn thấy. Trong đầu anh lại nhớ lại cảnh tượng lúc cô bấm nút nghe, xuất hiện đầu tiên chính là bầu ngực hồng hào nõn nà, không to cũng chẳng nhỏ, nó khiến con quái thú trong anh trỗi dậy, nó ngẩng cao đầu lên giống như muốn nói với anh rằng: Hãy mau chiếm hữu cô đi! Mau lên... "Khốn nạn! Anh tắt máy nhanh lên, đồ khốn nạn!" Thanh Di hạ thấp giọng nhất có thể, vừa nói vừa khóc không thành tiếng. Cao Lang nói thì có vẻ vô tội nhưng trong anh lại là cả một bầu trời đen tối. "Cũng tại em không nhìn mà đã nghe rồi! Ai bảo em tắm đúng lúc vậy đâu!" "Tắt máy mau...Khốn kiếp!" Cô gằn giọng quát nhỏ. Anh cũng không nói gì, trên môi liền nở một nụ cười đầy ma quái, ánh mắt lại vô cùng thèm khát. Anh nhàn nhã tựa lưng vào ghế uống một ngụm rượu vang đỏ Cô như một điệp viên liền cúi thấp người, bò tới gần chiếc điện thoại rồi nhanh chóng bấm nút tắt. Phù! Cuối cùng cũng tắt được. Huhu! Cảnh xuân của cô...thật không biết phải đối diện với hắn sao nữa! Tắm xong xuôi, cô mặc váy ngủ vào rồi thất thần đi ra ngoài phòng, bật đèn ngủ rồi vùi người vào trong chăn trùm chăn kín mít. Cô chỉ muốn lúc này có thể nhắm mắt ngủ được ngay tức thì nhưng mà cứ nghĩ tới cái cảnh tượng kia là y như rằng...hoang mang tột độ. "Tinh!" Tiếng chuông tin nhắn vang lên, cô vội vàng mở ra xem thì... "Áaaaaaa...tên khốn kiếp!" Cô hét lên nhưng âm thanh đã cái chăn bao trùm, cộng theo căn phòng khá kín nên cũng chẳng ai nghe thấy. Đập vào mắt cô lúc này là cái ảnh chụp lại màn hình khi cô đang tắm, người gửi không ai khác chính là tên khốn kiếp Cao Lang. Nỗi hận mà cô không biết nên xả vào đâu, rất may có cái chăn vô cùng êm ái, bồng bềnh ngay đó, không suy nghĩ cô liền vớ lấy cắn ngấu nghiến. "Tinh!" Tin nhắn lại được gửi tới cô. Cô uất hận mở ra, một dòng tin nhắn vô cùng gợi đòn hiện lên :Chúc em ngủ ngon! Mơ...đẹp (Người gửi: Cao Lang) Cô thật không thể nuốt nổi cục tức này, mặt cô đỏ bừng lên rồi ném điện thoại sang một góc, cố gắng nhắm mắt lại, nhưng cứ nhắm mắt là cái hình ảnh vô cùng trần trụi đó lại hiện lên. Chính vì vậy mà cả đêm cô không thể nào ngủ được. Cô hận...hận anh vô cùng! Chửi rủa anh xong cô lại quay ra trách mắng bản thân mình có mắt như mù, mắt chỉ để trưng bày thôi sao?