Edit: Tiêu Beta: Mèo Béo Ú Sau khi từ biệt đúng là không gặp lại. Thời tiết ngày càng lạnh, việc làm ăn cũng ngày càng bận rộn. Một mình Trác Kiệt tất bật trong cửa hàng, mặc kệ là mình đang nhớ nhung ai đó mỗi ngày, chỉ tình cờ lúc nghỉ bán lại mở cửa, ngẩng đầu nhìn mặt tường được sơn màu lam kia, đáy lòng sẽ xẹt qua một cái tên, trong đầu sẽ thoáng hiện ra bóng hình ấy. “Thôi nào, chỉ là một cuộc gặp gỡ nhỏ trong cuộc sống, có lẽ kiếp này sẽ không gặp lại nữa, cho dù nhớ nhung, cũng chẳng có gì hơn. Nhớ rõ có câu nói thế này, con người khi còn sống, sẽ gặp hai mươi ngàn người yêu mình hoặc ai đó mình yêu, nếu bỏ qua một người thì vẫn còn mười chín nghìn chín trăm chín mươi chín người nữa.” Trác Kiệt luôn tự an ủi mình như vậy. Thế nhưng giờ phút này lại có một vấn đề nan giải xảy ra trước mắt, Trác Kiệt cảm thấy có điểm ăn không tiêu. Một mình trông nom cửa tiệm, một mình liên hệ công việc, một mình lái xe giao hoa, rồi mỗi đêm lại ngẩn ngơ, mất một lúc lâu mới ngủ được, buổi sáng thì nằm trên giường ngáp ngắn ngáp dài, nhìn trong gương là đôi mắt thâm đen và những nốt mụn nhỏ ương ngạnh. Đâm ra Trác Kiệt cảm thấy lo lắng, không biết có nên thay đổi một chút cách thức làm việc hiện tại hay không. Cha mẹ ở quê nhà thì ngoài tầm với, phải tự mình vươn lên, mỗi người đều có tương lai riêng. Đã hơn một năm nay cũng không có kết giao bạn bè gì nhiều, đơn giản chỉ quen với mấy người từng hợp tác. Đang trong gian đoạn hết đường xoay xở, thế rồi lại có ông chủ tiệm kế bên đã thức tỉnh cậu “Tiểu Kiệt à, đừng làm khổ cực như vậy nữa, thuê thêm người nào đó đi, luyến tiếc chút tiền ấy cũng chẳng được bao nhiêu đâu!” Trong cơn u mê, Trác Kiệt như được đánh thức. Đúng vậy, luôn muốn tiết kiệm tiền, nhưng lại không biết rằng điều này sẽ khiến mình tổn thất bao nhiêu! Vì thế ngày hôm sau liền dán thông báo tuyển dụng lên mặt kính thuỷ tinh trước cửa tiệm. “Thông báo tuyển dụng Tiệm hoa đang cần tuyển gấp một nhân viên phục vụ, ai có ý định làm việc xin liên hiện với chủ quán hoặc đến phỏng vấn trực tiếp. Điện thoại: 090********” Đối với phần quảng cáo thông báo tuyển dụng thoạt nhìn rất đơn giản này, kỳ thật Trác Kiệt đã suy nghĩ rất lâu. Vì sao lại đơn giản như thế ư, nói thật ra, căn bản cậu cũng không biết nên tuyển người như thế nào mới thích hợp. Ngay sau đó Trác Kiệt làm một chuyện khiến mọi người phải mở rộng tầm mắt, cậu thế mà lại mua xe, tuy rằng chỉ là một *chiếc xe bánh mì không mới không cũ, nhưng trong con phố này, ai mà không biết bình thường Trác Kiệt tiết kiệm đến mức nào, khó nghe hơn chính là bủn xỉn. Mua thêm một bông hoa, giảm một nửa giá, căn bản là không có khả năng. Mà thậm chí đôi khi hoa đã không còn tươi hoặc rụng hết lá, người khác xin cậu bông hoa đó, cậu đều nói, phun thêm chút thuốc là vẫn bán được nha! Nhưng cũng có mấy ông bà cụ xuýt xoa, không nhịn được mà thở dài, Trác Kiệt rất cần cù chịu khó và biết chăm lo việc nhà, đứa trẻ này sẽ sống tốt ah! Thời điểm Trác Kiệt học đại học, cũng đã thi lấy bằng lái, có điều vẫn chưa có kinh nghiệm thực tiễn nào, cho nên lúc mới đầu còn hơi nhút nhát, sau khi lái xe giao hoa hai lần, Trác Kiệt liền quyết định một việc quan trọng. Cậu cầm bút viết vào bảng quảng cáo, sau đó trên tờ thông báo tuyển dụng lại có thêm một dòng: “PS: Ưu tiên người biết lái xe.” Qua vài ngày, đúng là có không ít người gọi đến cho Trác Kiệt hoặc vào quán hỏi. Trong quá trình này, Trác Kiệt cũng từ từ phác hoạ rõ ràng người mà mình muốn tìm. Đầu tiên, tốt nhất là nam giới, bởi hai nguyên nhân. Một, nếu là phụ nữ, sẽ có nhiều chuyện phiền toái, ở cùng cậu – một người đàn ông sẽ có rất nhiều chỗ bất tiện. Hai, dù sao phụ nữ vẫn là phái yếu, bình thường sẽ không tránh khỏi một chút công việc khuân vác nặng nhọc, khẳng định họ sẽ không chịu nổi. Thứ hai, tốt nhất là trẻ tuổi một tí. Bởi đang kinh doanh tiệm hoa mà, người trẻ tuổi vừa có sức khoẻ, vừa có trí nhớ tốt, vì cũng cần hiểu rất nhiều kiến thức liên quan đến hoa, và còn phải kiên nhẫn nữa. Không giống một số ông bà luôn nói, có tiền mua hoa còn chưa bằng mua hai cân thịt heo nha! (thật sự chưa ngẫm ra câu này có liên quan gì =.=”) Thứ ba, đương nhiên là quan trọng nhất, Trác Kiệt vẫn luôn muốn tìm một người biết lái xe, thú thật đối với việc lái xe cậu còn chưa quen, cho nên tốt nhất là tuyển người có thể hoạt động bên ngoài, cậu chỉ việc ngồi trong quán làm tốt công việc tính toán là được rồi. Lúc quyết định xong, Trác Kiệt mới phát hiện, có thể phù hợp với điều kiện đưa ra cũng chỉ có mấy sinh viên đại học quanh đây thôi. Thời đại đổi khác, cũng không phải chỉ có sinh viên nghèo mới đi kiếm việc làm, có rất nhiều sinh viên đã sớm học được cách tự lập trong xã hội, hiểu rõ cuộc sống. Nên tìm cách nào để lôi kéo bọn họ đến nhận lời làm việc nhỉ? Trác Kiệt lại phải động não … Trác Kiệt đăng kí ID trước kia thường dùng lúc còn học đại học, phát tán tin quảng cáo tuyển dụng trên diễn đàn của mấy trường đại học cạnh tiệm hoa, tuy rằng thường xuyên bị chửi, bị xoá tin, nhưng vẫn hấp dẫn không ít sinh viên tìm đến. Có điều, mỗi một người đến đều không thể làm việc quá ba ngày, nguyên nhân thì nhiều. Thứ nhất: Ông chủ quá ác, công việc siêu khổ cực. Thứ hai: Ông chủ rất keo kiệt, đến bữa trưa cũng chả quan tâm. Thứ ba: Ông chủ quá thẳng thắng, lúc mắng sẽ phải trên ba câu. … Nhưng thực ra quan trọng nhất chính là, Trác Kiệt cảm thấy mỗi một người tới đều không phải là người mình muốn. Tuy thất vọng lắm nhưng vẫn phải cố gắng vực dậy, chuẩn bị tinh thần để một mình đối phó với lễ giáng sinh sắp đến. *Xe bánh mì: